Mấy người mặc đồ đen đã nhanh chóng tới gần Tang Nịnh Thu, thậm chí không thèm mở lồng sắt mà cứ thế nâng lên đi ra ngoài.
Tang Nịnh Thu cực kỳ sợ hãi, cậu quay đầu lại nhìn Lục Vân Sanh đang nắm lan can, đối phương ngay cả một ánh mắt cũng chẳng màng bố thí cho cậu.
Dưới tình thế cấp bách Tang Nịnh Thu đành hét lớn: "Trên tay tôi có nhược điểm của anh!"
Những bộ phim về cảnh sát và xã hội đen thường được diễn rồi chiếu giống thế này, không ngờ nó có hiệu quả thật. Bước chân sắp rời đi của Lục Vân Sanh dừng lại, nhưng hắn ta không quay đầu cũng không cho người thả Tang Nịnh Thu ra, vài họng súng lập tức chỉa thẳng vào đầu cậu.
"Nếu tôi chết, ngày mai toàn thế giới sẽ biết hết những bí mật mà anh muốn cho mọi người biết." Mặc dù đã sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng Tang Nịnh Thu không muốn chịu thua khí thế kia, cậu giãy nảy gào thét, "Lục Vân Sanh, có bản lĩnh thì nổ súng đi."
Vốn định diễn như một con dã thú có thể cắn người bị nhốt trong lồng sắt, nhưng Tang Nịnh Thu trông chẳng khác gì một con mèo xù lông, ở trong lồng nhảy loạn xạ, giương nanh múa vuốt, bản thân nhát gan lại còn làm ra vẻ tự phụ.
Lục Vân Sanh tựa hồ hứng thú, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, Tang Nịnh Thu lập tức bị kéo trở về, thậm chí còn được thả khỏi lồng sắt.
Cậu bị ném xuống đất, khí huyết không lưu thông, cử động tê dại, cậu cố gắng định ngồi dậy nhưng rồi chợt bị một đôi chân gạt ngã trên mặt đất.
"Bí mật gì mà cậu biết còn tôi không biết nhỉ, nói nghe xem nào?" Lục Vân Sanh đè dấu giày lên lồng ngực của Tang Nịnh Thu.
Đại não Tang Nịnh Thu nhanh chóng vận hành, dưới loại tình huống này nếu muốn bảo toàn tính mạng, thường người ta sẽ nói: "Chỉ cần nói ra anh chắc chắn sẽ dùng súng bắn chết tôi, tôi không có ngu ngốc như vậy."
"Tôi cứ giết cậu là được thôi mà, người chết mới không mở miệng." Lục Vân Sanh ngồi xổm xuống, trên mặt hiện ý cười, sâu trong đáy mắt lại là vực sâu không thấy đáy, Tang Nịnh Thu thậm chí nhìn thấy ảnh ngược bản thân đang giãy dụa của mình nơi ấy.
"Anh dám cá cược với tôi không?" Đây là nguyên văn lời thoại của Tô Hòa, đáng lẽ cần được diễn với khí thế cứng cỏi ngoan cường, thế nhưng rơi xuống người Tang Nịnh Thu lại chuyển thành ánh mắt tránh né mềm yếu nghe lời, "Tôi mà chết, anh cũng đừng mong tốt đẹp."
【Kỹ năng diễn xuất như quần què.】
"Tiểu dâm oa, im miệng đi!" Những lời này vốn Tang Nịnh Thu định mắng trong lòng, ai biết đâu được bất cẩn bật thành tiếng.
Tang Nịnh Thu nghiêng người, mặt cà vào nền xi măng thô ráp lạnh băng, đau rớt cả nước mắt.
Cậu không còn sức lực vùng vằng nữa, lấy ra chút ý niệm cuối cùng hỏi Tiểu Đào Tâm: "Nếu tôi chết trong thế giới nhiệm vụ thì sao?
【Trở lại hộp thêm một lần, sau đó bắt đầu vòng tiếp theo với nhiệm vụ của thế giới mới.】
"Còn được, để tôi rời đi rồi tính." Nghĩ đến đây Tang Nịnh Thu quyết định từ bỏ việc giãy giụa, cậu thuộc Phật hệ, không có suy nghĩ tự làm khó bản thân.
Cảm giác nghẹt thở muốn chết không được sống chẳng xong, cậu nhắm chặt mắt mũi để khuôn mặt không quá kinh tởm. Loại thời điểm này thế nhưng muốn quản lý nét mặt, cảm thấy lúc chết cũng nên đẹp đẽ một tí.
Cần cổ trong tay hắn trắng nõn yếu ớt, không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể bẻ gãy, nhưng Lục Vân Sanh bất ngờ phát hiện trên cổ cậu loáng thoáng mảng màu đỏ, còn tưởng rằng là vết máu nên vội buông lỏng tay nhìn xem, hóa ra là một cái bớt đỏ.
Cũng nhờ vậy mà cảm giác hít thở không thông đột nhiên biến mất, Tang Nịnh Thu gặp qua tử thần, khuôn mặt căng cứng đỏ bừng, ngay khi vừa hít lấy không khí đã không ngừng ho khụ khụ kinh thiên động địa, hai mắt cậu đẫm lệ mơ hồ, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lục Vân Sanh ghét bỏ nói: "Xấu muốn chết."
Đúng lúc này thì một tay sai không rõ lai lịch bước đến nói: "Lão đại, thu tay thôi, cảnh sát đang đến đây."
"Đi." Lục Vân Sanh trầm giọng hạ lệnh.
"Vậy tên kia làm sao bây giờ?" Thuộc hạ nhắc nhở hắn, Tang Nịnh Thu đã thấy bọn họ giết người.
"Mang về trước." Lục Vân Sanh cũng biết hiện tại không phải thời cơ tốt để giải quyết.
Thế nên Tang Nịnh Thu mơ màng bị mang đi, vừa kéo vừa lôi, bản thân đói bụng lại mệt mỏi, nháy mắt ngất đi.
Lần thứ hai Sang Ninh Kiều tỉnh lại, cậu phát hiện sợi xích sắt trên cổ tay vẫn chưa được cởi ra, cả người bị nhốt trong một căn phòng tối tăm như cũ.
Cậu đói đến nổi dạ dày cũng đau đớn, cứ tiếp tục vậy không phải biện pháp, chỉ có thể suy yếu gọi: "Có người không? Thả tôi ra ngoài, tôi muốn gặp lão đại của mấy người."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!