Cảnh tượng trong giấc mơ hỗn loạn, lúc tỉnh táo lại, Tô Hòa chỉ nhớ rõ hình ảnh cuối cùng là máu tươi nhuộm đỏ.
Cậu vẫn còn sống, nằm trong căn phòng nhỏ của mình, tay chân lành lặn nguyên đai nguyên kiện ở đó, trên mu bàn tay có dán băng y tế và chai nước thuốc treo bên cạnh.
Tô Hòa cảm thấy toàn thân yếu ớt, đầu óc vừa đau vừa nặng giống như bị sốt, nhưng lại mặc một bộ đồ ngủ mới sạch sẽ thoải mái, tủ đầu giường để sẵn thuốc. Không cần nghĩ cũng biết, ngoại trừ Lục Vân Sanh ra, sẽ không ai nơi này có khả năng làm những chuyện đó cho cậu.
Lúc này biệt thự đã chìm trong bóng đêm tĩnh lặng, Tô Hòa không đợi được nữa, mệt mỏi bò ra khỏi giường, cảnh người thuộc hạ nhỏ trước khi chết kia nháy mắt đã trở thành ám ảnh sâu sắc nhất của cậu.
Tô Hòa chống tường chậm rãi đi đến đại sảnh lầu một, phát hiện có người tiến vào phòng bếp, nhà kho đựng đồ nằm sau phòng bếp, phải đi qua bếp mới có thể bước vô đó.
Tô Hòa còn tưởng là đầu bếp đang nấu bữa ăn khuya, định làm bộ chào hỏi một câu, không ngờ người ấy thế nhưng là Lục Vân Sanh.
Lục Vân Sanh ngậm điếu thuốc, cổ tay áo xắn lên, lộ ra một cánh tay xăm hình đóa hoa lớn, hắn đang từ từ khuấy nồi cháo, mắt kính dính hơi nước nên hắn lấy xuống bỏ sang bên.
Xem điệu bộ này hẳn là Lục Vân Sanh biết nấu ăn, nhưng có lẽ lâu rồi chưa làm, động tác có chút xa lạ, hắn cau mày cầm muỗng muối ước lượng nên bỏ bao nhiêu.
"Nhìn đủ chưa?" Lục Vân Sanh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, tùy tiện rải hai muỗng vào.
Nghe thấy tiếng của hắn, Tô Hòa mới hoàn hồn lại, có điều vẫn im thin thít, chỉ dựa người vào khung cửa ngơ ngác nhìn Lục Vân Sanh, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ngọn đèn sợi đốt trắng bệch tái nhợt, không còn chút sinh động thường ngày nữa.
Lục Vân Sanh vặn nhỏ lửa, úp cái nắp lên tiếp tục hầm, kẹp điếu thuốc đi đến bên cạnh Tô Hòa, một tay nâng người, bế tới ghế sô pha.
"Sốt rồi còn không mang dép chạy loạn." Giọng điệu của Lục Vân Sanh không tính là dịu dàng, nhưng khi nói với Tô Hòa vẫn thấp thoáng chút cưng chiều, "Lá gan bé xíu xiu còn dám chạy ra nhìn lén, bị dọa ngất xỉu, đúng là nhóc con vô dụng."
Rõ ràng sợ hãi người trước mắt, nhưng lại luôn cảm thấy nằm trong lồng ngực hắn mới có thể yên tâm, Tô Hòa ôm chặt cổ Lục Vân Sanh không chịu buông tay, cũng không nói câu gì.
Lục Vân Sanh cũng mặc kệ cậu, ôm mông Tô Hòa nâng lên tựa đang ôm một đứa bé, để người ngồi trong lòng hắn, sờ sờ thử, cảm giác hình như ngày càng gầy.
"Tôi ngược đãi cậu hay sao mà ở đây ngây người lâu như vậy vẫn không mập lên tí nào, chẳng phải nói đi theo tôi có thể ăn ngon uống tốt sao?" Câu từ của Lục Vân Sanh mang theo ý cười, không hề hung dữ.
"Anh ngược đãi tôi chứ gì nữa? Mỗi ngày đều bắt tôi lau sàn nhà, không biết xấu hổ còn hỏi." Người bị bệnh luôn yếu đuối, khi Tô Hòa nói chuyện cũng nũng nịu nhẹ như bông, tâm tư Lục Vân Sanh lập tức mềm đi vài phần.
Phòng khách không bật đèn, bọn họ lặng lẽ ôm nhau trong màn đêm tĩnh mịch, cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của nhau, đáy lòng sinh ra một loại ảo tưởng rằng đối phương là người duy nhất còn lại trên thế giới này để mình nương tựa.
Thật lâu sau, Tô Hòa mới dám đánh bạo chậm rãi mở miệng: "Anh không thể không làm cái đó được sao?"
Bàn tay to vẫn luôn vuốt ve sợi tóc mềm mại của Tô Hòa chợt dừng lại, Tô Hòa ngước mắt lên chỉ có thể trông thấy đường xương hàm cứng rắn và phần râu hơi nhú của Lục Vân Sanh, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn có đang tức giận hay chăng.
Nhưng Lục Vân Sanh rất thản nhiên, tiếp tục xoa nắn Tô Hòa, giống như đang sờ một món đồ chơi yêu thích không muốn buông tay, trả lời: "Tôi không làm những việc ấy, sẽ chẳng thể nào sống sót trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cũng không có cách giúp em đi theo sống sót cùng."
Những lời này làm tim Tô Hòa đập nhanh hơn, dù cho cậu biết Lục Vân Sanh vốn sẽ nói như vậy, bởi vì trước đây cậu từng bảo đi theo hắn mới giữ được mạng sống.
"Những người đi theo tôi, bọn họ cũng muốn sống sót, hiểu rằng sẽ có một ngày phải chết nhưng có thể sống bao lâu thì cứ cố gắng. Muốn sống có rất nhiều biện pháp, nhưng con đường tôi có thể lựa chọn chỉ mỗi nó, là lúc tôi vừa sinh ra đã định sẵn rồi."
Mẹ của Lục Vân Sanh là gái bán hoa, hắn không biết cha ruột của mình là ai, từ nhỏ hắn đã sống trong một khu ổ chuột, dẫn theo em gái hắn đi khắp nơi để xin ăn, bị người khác chà đạp dẫm dưới lòng bàn chân như bùn lầy.
Em gái hắn lớn lên lại bước chân vào con đường của mẹ hắn khi xưa, hít phải thứ rác rưởi kia rồi cuối cùng bị người tra tấn đến chết.
Càng mỉa mai hơn chính là cách làm giàu của Lục Vân Sanh cũng xuất phát từ thứ rác rưởi đoạt lấy mạng người đó.
Hắn yêu tiền, cũng quý trọng mạng sống, đã từng nghĩ đổi một con đường khác, nhưng ngay từ lúc bắt đầu, chú định hắn không thể nào quay lại.
Con đường này một khi đã dính vào, bàn tay liền dơ bẩn, mặc kệ cố gắng ra sao, vĩnh viễn rửa không sạch.
"Tôi biết rằng ngày nào đó tôi sẽ gặp quả báo." Lục Vân Sanh châm một điếu thuốc khác, chậm rãi hút, "Nhưng hiện tại tôi muốn sống lâu hơn một chút, cùng một người, bên nhau."
Tô Hòa bị khói xông vào hốc mắt rươm rướm, được Lục Vân Sanh dịu dàng lau sạch, nụ hôn lập tức bao phủ.
Hắn không nói 'người kia' là ai, Tô Hòa cũng không hỏi, cuối cùng vẫn là Lục Vân Sanh tự đưa ra câu trả lời.
"Tôi sẽ mang em đi."
Hắn đáp ứng liệu có phải vì lời hứa hay vì đã động tình, Tô Hòa không biết.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!