Hạ Bối vừa tan trường, trên đường đi đến trạm xe buýt thì mắc phải cơn mưa rào.
Mùa hè ở Bạch Sa hay có những cơn mưa rào bất chợt và đây cũng là một trong những bất chợt đó.
Hạ Bối nhanh chân chạy vào trú mưa dưới mái hiên của một cửa tiệm nhỏ, bộ đồ đồng phục của cô vì dầm mà bị ướt không kém.
“Thật là… Vừa đến nơi đã gặp phải mưa.”
Nghe tiếng người lạ, Hạ Bối lén lút nhìn qua người bên cạnh, một người con trai cao gầy đang đứng trú mưa cùng với cô dưới mái hiên.
Khuôn mặt anh ta rất đẹp, đôi mắt hai mí, khuôn lông mày đậm, sống mũi cao, đôi môi lại đỏ mọng.
Ngũ quan người này hài hòa đến độ hoàn hảo, mái tóc màu đen cùng nước da trắng càng tôn lên vẻ đẹp đúng chuẩn soái ca.
Hạ Bối không phải chưa từng gặp qua những trai đẹp nhưng người này là người đầu tiên để lại cho cô chút ấn tượng.
Mộ Triết phát giác được ánh nhìn từ ai đó, anh quay đầu nhìn cô gái kia, khẽ cười: “Cô bé, mặt anh dính bẩn sao?”
Khuôn mặt Hạ Bối thoáng đỏ, thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không ạ…”
Mộ Triết nhìn sơ lượt cô bé kia, vóc dáng không quá cao nhưng cũng không hề thấp bé, cơ thể có chút gầy nhưng khuôn mặt lại rất xinh xắn.
Anh mỉm cười, cởi áo khoác của mình ra, tiện tay chùm lên đầu cô.
“Đồng phục em ướt cả rồi.”
“…” Hạ Bối nhìn xuống, đúng rất là ướt… Cô theo phản xạ đưa tay lên che ngực.
Thấy… Thấy rồi sao?
Mộ Triết nhìn dáng vẻ bối rối của cô không khỏi bật cười thành tiếng: “Anh chưa nhìn thấy gì cả.
Đừng lo!”
“Tức là anh đã thấy rồi…” Giọng nói cô lí nhí.
“Sao?”
Hạ Bối đỏ mặt: “Nếu thật sự anh không thấy gì thì chả đời nào anh ném áo cho em che.”
“…” Phản xạ tốt chứ nhỉ? Mộ Triết khẽ cười: “Anh không phải người xấu.
Nếu là người xấu đã không cởi áo đưa em che.”
Hạ Bối không nói gì chỉ gật đầu đáp lại.
Cơn mưa nhanh chóng dứt, cô vội vàng trả áo cho anh.
“Cảm ơn anh đã cho em mượn áo.”
“Không sao, em cứ giữ…” Trông vậy mà cũng chạy nhanh phết?
Hạ Bối chạy đến trạm xe, vừa hay chuyến xe cô muốn đi lại vừa đến chỗ.
Cô vội leo lên xe, đặt cặp che chắn trước ngực.
Không hiểu trái tim của cô vì gì mà đập mạnh.
Là vì chạy nhanh hay là vì người lúc nãy? Sao lại có người vừa đẹp trai lại vừa tối tính đến thế nhỉ?
Hạ Bối trở về nhà, trong nhà có chút huyên náo.
“Bộ nhà mình hôm nay mở đợt tổng vệ sinh à?” Cô hỏi.
Mẹ Hạ nhìn con gái có chút hối hả: “Bối Bối về rồi à? Mau lên thay đồ đi rồi giúp mẹ một tay.”
“Ít ra cũng nên cho con biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”
“Bạn anh mày đến ở.
Được chưa? Mau lên thay đồ đi.” Hạ Sáng Dương nhìn em gái nói.
Cô cũng không nói gì thêm, đi lên lầu.
Hạ Sáng Dương lớn hơn Hạ Bối 7 tuổi, đang học năm cuối trường đại học Tây Tước, chuyên ngành quản trị kinh doanh.
Người anh trai này có phần hơi cục súc, tính tình khó ưa nhưng ngược lại rất yêu thương em gái.
Hạ Bối lên phòng thay đồ, mùi thơm của người kia vẫn còn vướng lại chút ít trên áo.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới