Trời vào những ngày cuối năm, thời tiết bắt đầu lạnh lẽo hơn.
Tuyết bắt đầu rơi trắng khắp nẻo đường, Hạ Bối lặng lẻ đứng trước cửa trường chờ Viên Hạo.
Dạo này cô với cậu ta khá thân thiết với nhau.
“Chờ mình có lâu không?”
Hạ Bối lắc đầu: “Thầy giáo gọi cậu có việc à?”
“À, thầy thể dục gặp mình bàn chút việc.
Lạnh lắm không? Về thôi!”
Hạ Bối không nói gì, gật đầu rồi cùng Viên Hạo đi về.
Dạo gần đây Hạ Bối rất ít khi liên lạc với Mộ Triết, lần gần nhất cũng đã cách đây khoảng một tháng trước.
Nghe bảo anh ấy đang bận rộn làm việc.
“Hạ Bối, đêm giao thừa cậu có dự định đi ngắm pháo hoa không?”
“Không biết nữa.
Trước nay đều cùng gia đình đón giao thừa tại nhà.”
Viên Hạ mỉm cười: “Sao cậu không thử năm nay đón giao thừa bên ngoài đi? Rất vui đó!”
“Chắc không đâu.
Mình không định thức khuya tới đó.”
“… Đành chịu vậy.” Viên Hạo gượng cười.
–
Hạ Bối chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, cô có nên chủ động gọi cho anh không?
Chuông điện thoại vang lên, Hạ Bối nhìn vào màn hình điện thoại, khuôn mặt vui vẻ nghe máy.
“Anh Mộ Triết!”
“Ừm… Dạo này học hành thế nào rồi?”
Trông giọng của anh có vẻ mệt mỏi quá, Hạ Bối nhỏ giọng quan tâm: “Dạo này anh bận lắm hả?”
“Ừm.”
“Đã chuẩn bị gì cho năm mới chưa?”
“…” Mộ Triết cười trừ: “Chưa.
Bận quá nên không kịp mua sắm gì.”
“Vậy sao? Mà anh này…”
“Hửm?”
“Giao thừa năm nay… Chúng ta đón cùng nhau được không?”
“Anh không rảnh để bay đến Bạch Sa.”
Hạ Bối vội nói: “Không cần phải bay đến đây đâu.
Chúng ta cùng nhau đón qua điện thoại cũng được.”
“Ừm… Tuỳ em vậy.”
“Vậy anh nghỉ ngơi đi.
Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Hạ Bối cúp máy, làm người lớn ai cũng đều bận rộn như vậy sao? Ba mẹ cũng vậy, Hạ Sáng Dương cũng vậy, anh Mộ Triết cũng vậy.
Ai nấy cũng đều bận rộn kiếm tiền.
Không cần thấy khuôn mặt, chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ hiểu anh ấy mệt mỏi đến nhường nào.
Hạ Bối đau lòng, giá mà lúc này cô được ở bên cạnh anh thì tốt biết mấy.
Dù không thể nào giúp anh gánh vác bớt công việc nhưng chí ít cô có thể giúp đỡ anh về mặt tinh thần.
Hạ Bối rúc mình vào trong chăn, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.
Cô nhớ anh, nhớ anh đến phát điên rồi…
–
Hạ Bối cố gắng hoàn thành xong nhiệm vụ mà hội trưởng hội học sinh giao cho.
Cô dọn dẹp cặp sách, nhanh chóng ra về.
Mùa đông năm nay kéo dài hơn mùa đông năm ngoái, bây giờ đã là cuối tháng một rồi mà tuyết vẫn không ngừng rơi.
Xem ra Tết Nguyên Đán năm nay đón trong cản tuyết rơi rồi.
Hạ Bối hà hơi tạo ra một làn khói trắng, đưa tay chỉnh lại khăn choàng cổ.
Nghe nói thời tiết Đông Bắc thấp hơn Bạch Sa vài độ.
Không biết anh ấy ở nơi đó có tự chăm sóc tốt cho bản thân hay không.
Tự nhiên cô cảm thấy buồn người, một người không tự chăm sóc bản thân lại đi lo lắng cho một người có thể chăm sóc tốt bản thân.
Cô đúng là ngốc mà!
“Đứng lại!”
Hạ Bối quay đầu nhìn mấy bạn nữ sinh kia.
Gọi cô sao?
“Mày là Hạ Bối?”
“Có chuyện gì không?”
“Nghe nói mày ở trường được nhiều trai theo đuổi nhỉ? Còn có cả Viên Hạo nữa.”
“Muốn gì?” Hạ Bối nhìn ra được ý tứ trong lời nói của bọn họ.
Vấn nạn bạo lực học đường không phải là chuyện hiếm gặp.
Nhưng ngàn vạn lần không ngờ được sẽ có ngày cô lại trở thành nạn nhân của loại vấn nạn này.
Cô bạn tóc búi ngông nghênh nhìn thẳng vào mặt Hạ Bối: “Muốn cảnh cáo mày.
Tao cấm mày giả vờ thanh cao trong mắt mấy tên nam sinh đặc biệt là Viên Hạo.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới