Hạ Bối kiềm chế lại nước mắt, có phải là cô quá dễ dãi không? Sao mỗi lần anh ấy xin lỗi, cô đều vội vàng tha thứ vậy?
“Ai thèm lời xin lỗi của anh.” Hạ Bối bĩu môi.
“Còn đau không? Bả vai em ấy.”
“Đau, rất đau.” Hạ Bối nói thêm: “Thật sự thì lúc đó em đã rất hoảng sợ.
Cả người đều cứng đờ không biết phải nên làm thế nào…”
“Anh xin lỗi.
Để em phải chịu thiệt rồi.”
“Anh là đồ đáng ghét.
Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
“… Ừm, vậy em ngủ đi.
Ngủ ngon ha!”
“…” Hạ Bối bực dọc.
Rõ ràng cô chính là người giận, đáng lẽ phải để cho cô tắt máy trước mới phải chứ?
Khóe miệng Hạ Bối khẽ cười, dù vậy nhưng lòng cô đã có thể nhẹ nhõm hơn.
Ít ra thì anh ấy cũng không hiểu lầm cô vụ thất tình nữa.
–
Hôm nay là giao thừa, Hạ Bối cùng gia đình đi mua đồ về trang trí thêm cho nhà cửa.
Vài ngày trước Hạ Bối có nhận được một bưu phẩm gửi từ Đông Bắc đến, bên trong là một chiếc lắc tay rất đẹp.
Hạ Bối nhìn vào cổ tay mình khẽ cười, đây là món quà đầu tiên mà cô nhận được từ anh.
Buổi tối, sau khi cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, cả nhà Hạ Bối cùng nhau ngồi xem chương trình cuối năm.
Hạ Bối đưa mắt nhìn lên đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi sao anh ấy còn chưa gọi điện thoại cho cô?
“Mẹ ơi con buồn ngủ.
Con lên phòng ngủ trước ha?”
“Ừm, con gái yêu ngủ ngon ha!”
Hạ Bối trở vào phòng, chán nản nằm ra giường.
Cô liên tục nhìn vào màn hình điện thoại.
Anh ấy liệu còn nhớ hay đã quên?
Chuông điện thoại kêu lên, cô vui mừng bắt máy: “Anh…”
“Cậu đã ngủ chưa?”
“…” Hạ Bối nhìn vào màn hình điện thoại, khuôn mặt thất vọng hiện ra rõ ràng: “Có chuyện gì không?”
Viên Hạo mỉm cười: “Từ phòng cậu nhìn xuống.”
Hạ Bối ngồi dậy, đi tới mở cửa sổ.
Bên dưới có Viên Hạo đang vẫy tay chào cô, còn có thêm vài người.
Có thêm cả Lạc Anh?
“Sao Lạc Anh lại đi cùng đám bạn của cậu vậy?”
“À, cậu ấy là em họ của bạn mình nên rủ đi xem pháo hoa cùng.”
“Ừm.
Đến đây làm gì?”
“Muốn ngắm cậu một tí.”
Đôi lông mày của Hạ Bối nhíu lại.
Cậu ta lại bị hâm sao?
“Buồn ngủ rồi.
Ngủ đây!” Hạ Bối tắt máy, tiện tay đóng luôn cửa sổ.
Cậu ta cứ như vậy thật làm cho Hạ Bối cảm thấy khó chịu.
Hạ Bối buồn bực ném điện thoại lên giường.
Mộ Triết, anh là tên lừa bịp!
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, lúc này, Hạ Bối đã cảnh giác hơn, nhìn vào màn hình điện thoại để chắc chắn người gọi đến là ai.
“Em tưởng anh thất hứa?” Giọng nói cô có chút bực dọc.
“Anh bận chút việc vặt.
Xin lỗi!”
“Hứ… Không thèm đôi co với anh.”
Mộ Triết khẽ cười: “Dạo này Hạ Bối nhà mình dễ cáu gắt nhỉ?”
“Do ai mà em cáu gắt hả?” Hạ Bối nhỏ giọng: “Cơ mà em dễ cáu đến vậy sao?”
“Không có.
À, đã nhận quà của anh chưa?”
“Nhận rồi ạ.
Cơ mà sao lại tặng quà cho em?”
“Mua cho em gái cũng cần có lý do chính đáng ư? Thích không?”
“… Thích ạ!”
“Tự nhiên anh nhớ Hạ Bối quá.”
“…” Ý gì đây? Sao anh lúc nào cũng chơi chiêu vừa đấm vừa xoa vậy? Làm cô đau lòng rồi lại làm cô mềm lòng.
“Em buồn ngủ sao?”
“Không ạ…”
“Ừm.
Gần sang năm mới rồi.
Em có nguyện vọng gì muốn đạt được trong năm mới không?”
Hạ Bối cười nhạt: “Có một điều em luôn mong muốn nhưng có lẽ nó vĩnh viễn sẽ không tồn tại.”
“Khó khăn đến vậy sao?”
“Vâng, khó khăn đến đau lòng.” Trái tim Hạ Bối chợt nhói, anh ấy chính là một thứ gì đó rất xa xỉ, cho dù cô có cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể dừng lại ở hai từ “em gái”.
Mộ Triết im lặng, nghe giọng Hạ Bối buồn, lòng anh cũng không khấm khá lên nổi.
“Vậy là còn 2 năm nữa.”
“Dạ?”
“Anh đang đợi ngày Hạ Bối đến Đông Bắc học tập.”
“…” Trái tim Hạ Bối thổn thức.
Người ta nói lâu ngày không gặp thì tình cảm sẽ dần nhạt nhòa đi nhưng sao với Hạ Bối thì ngược lại vậy? Tình cảm với anh không chỉ không giảm mà còn ngày một tăng cao.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới