Trong mắt người ngoài cuộc, yêu đơn phương là thứ tình cảm hèn nhát, không đáng để phải khổ sở chịu đựng như vậy.
Nhưng trong suy nghĩ của người trong cuộc, sự đau đớn ấy hệt như vị đắng của cà phê, vị chát của rượu, vị cay của ớt mà những người thích vị ngọt sẽ không thể hiểu nổi và cũng không thể giải thích được bằng lời.
Yêu đơn phương là thứ tình cảm không ai mong muốn, kể cả người yêu lẫn người được yêu.
Thế nhưng, nó vẫn tồn tại trên đời suốt hàng ngàn năm qua…
–
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Hạ Bối đã trúng tuyển vào một ngôi trường nổi tiếng ở Lạc Hà- thành phố nhộn nhịp nhất cả nước.
Hạ Bối trúng tuyển ngành truyền thông với mức điểm cao ngất ngưởng, cô là thủ khoa của ngành học này của trường.
Hạ Bối dần trở nên sống khép kín hơn, cô chuyên tâm làm công việc mẫu ảnh mà mình thích, cũng thỉnh thoảng làm những điều mình muốn làm.
Hạ Bối không sống ở kí túc xá mà thuê hẳn một căn hộ riêng, vừa thoải mái vừa tiện cho công việc.
Dù sao tiền Hạ Bối kiếm được cũng không ít.
Hạ Bối và anh thỉnh thoảng có nhắn dăm ba câu hỏi thăm và việc cô trúng tuyển trường đại học ở Lạc Hà cô cũng chưa từng nói cho anh biết.
Còn anh thì cứ nghĩ rằng cô hiện đang học ở một nơi nào đó thuộc Đông Bắc.
Không phải Hạ Bối không muốn đến Đông Bắc học tập mà là vì cô ngại phải gặp anh.
Lỡ như một ngày nào đó anh dắt người ấy ra mắt với Hạ Bối, cô sợ rằng trái tim mình không đủ mạnh mẽ để có thể chịu đựng được.
Không hiểu vì sao mà Hạ Bối vẫn cứ ngu muội thích anh, vẫn cứ mỗi ngày nhung nhớ đến anh.
Nhưng mà sắp tới đây, có lẽ cô cũng nên buông bỏ thứ tình cảm này rồi.
Yêu anh, lòng cô thật sự rất mệt mỏi.
Chuông điện thoại vang lên, Hạ Bối đưa mắt nhìn dòng chữ hiện lên trên màn hình.
Anh vì gì mà gọi cho Hạ Bối?
“Em nghe.”
“Dạo này bận rộn quá không tiện gọi hỏi thăm em.
Em đang học trường nào vậy?”
“…” Hạ Bối im lặng trong giây lát.
Có lẽ bây giờ cũng nên nói cho anh biết rồi: “Em đậu ngành truyền thông của một trường thuộc thành phố Lạc Hà.”
Mộ Triết nhíu mày: “Không phải em dự định học ở Đông Bắc sao?”
“Đúng là em định học ở đó nhưng mà chợt nhận ra ngành truyền thông học ở Lạc Hà vẫn tốt hơn.”
“Vậy sao?” Anh thở dài: “Cứ tưởng em học ở Đông Bắc.
Anh còn định mời em đi ăn sau khi làm xong công việc.”
“Tiếc thật đấy… Vậy thôi em cúp máy ha?” Hạ Bối tắt máy.
Kể từ ngày hôm đó, mọi cuộc gọi đều được Hạ Bối kết thúc trước.
Không biết là chuyện nên vui hay nên buồn vì ngày trước cô còn giận dỗi anh vì tội anh luôn là người cúp máy trước.
Mộ Triết tựa đầu vào ghế tựa.
Giá mà anh nên giành chút thời gian để hỏi thăm chuyện học hành của Hạ Bối hoặc là mặt dày hỏi thăm tin tức từ Hạ Sáng Dương.
Hạ Bối mấy tháng nay cứ luôn tránh né anh, có lẽ là còn giận anh chuyện khi đó.
Nghĩ cũng lạ, tại sao lúc ba Hạ Bối bảo anh đừng nên có tình cảm đi quá giới hạn với Hạ Bối thì anh lại nói rằng mình đã có người yêu nhỉ? Bây giờ anh có hối hận thì cũng không còn kịp nữa rồi…
–
Chẳng mấy chốc lại gần hết một năm, Hạ Bối nhanh chóng trở về lại Bạch Sa để đón Tết cùng gia đình.
Hạ Bối kéo hành lý đứng trước cổng sân bay, cái tên anh trai này lúc nào cũng chậm chạp như vậy.
“Hạ Bối…”
Hạ Bối nhìn theo hướng gọi, vừa nhắc người người đã tới.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới