Trên đoạn đường của hai chúng ta, nếu như em đã thấm mệt thì hãy dừng chân lại nghỉ ngơi.
Vì chặng đường còn lại đã có anh thay em bước tiếp rồi.
–
Mộ Triết ngồi ở hàng ghế chờ ở sân bay, anh liên tục nhìn vào đồng hồ để xem giờ giấc.
Tay anh chạm lên mặt đồng hồ, khuôn miệng khẽ mỉm cười, đây là chiếc đồng hồ mà Hạ Bối đã tặng cho anh.
Mấy năm nay anh đều đeo nó trong tay, có nó, cuộc sống tẻ nhạt của anh cũng vơi đi vài phần.
Hạ Bối nhìn thấy anh ngồi ở đằng xa liền nhanh chân đi lại.
Phía sau Hạ Bối là Hạ Sáng Dương.
“Sao cậu không ở lại thêm vài ngày nữa rồi đi?”
“Trước Tết còn nhiều việc chưa làm xong nên bây giờ phải tập trung để hoàn thành.” Anh nhìn sang Hạ Bối, khẽ cười: “Đó là gì vậy? Quà chia tay anh sao?”
“Cũng có thể cho là vậy đi.” Hạ Bối đưa hộp gỗ cho anh: “Hộp gỗ này coi như cho anh nhưng chìa khoá là em giữ.
Khi nào thích hợp thì em đưa nó cho anh sau.”
Mộ Triết cầm lấy hộp gỗ, tại sao phải đặt ổ khoá chứ? Anh nhìn Hạ Bối, vẻ mặt bất lực: “Em là đang để cho anh tò mò đến chết sao?”
Hạ Bối không nói gì chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Cô thà để cho anh tò mò đến chết còn hơn là để anh biết được bên trong đó chứa đựng những gì.
Bên trong hộp chứa toàn bộ tâm tư tình cảm của Hạ Bối dành cho anh.
Hạ Bối đưa anh hộp gỗ này cũng chỉ là muốn dứt khoát buông tay anh.
Hạ Bối làm vậy cũng như giúp anh nhẹ lòng hơn và cũng coi như giải thoát cho cô.
Hạ Bối mỉm cười nhìn anh: “Tạm biệt anh!”
–
Kết thúc kì nghỉ Tết, Hạ Bối trở về lại Lạc Hà để học tập và làm việc.
Công việc của Hạ Bối rất thuận lợi nên khi Hạ Bối kết thúc học kỳ cô không định về Bạch Sa để nghỉ hè.
Kỳ nghỉ hè Hạ Bối dành hết cho công việc, cô nhận chụp ảnh quảng bá thời trang và mỹ phẩm.
Hạ Bối không ngờ được việc cô rất thích những công việc đứng trước ống kính này.
Hạ Sáng Dương vì chuyện Hạ Bối không chịu về nhà mà nổi giận lôi đình, còn đòi đến Lạc Hà túm cổ cô về nữa chứ.
May sao Hạ Bối còn có ba mẹ Hạ chống lưng.
Chủ nhật rảnh rỗi, Hạ Bối dọn dẹp lại nhà cửa.
Lúc đi đổ rác thì thấy nhà bên cạnh đang thu dọn đồ đạc.
Hạ Bối không hiểu vì sao lại nổi lên tính tò mò: “Nhà này cô không ở nữa ạ?”
“Ừm, nhà thuê cũng đến kỳ hết hạn.
Cũng may là con trai cô kịp mua nhà trước khi hết thời hạn hợp đồng.
Căn nhà này cũng vừa có người thuê nên cô mới nhanh chóng dọn đồ ra.
Nghe nói người thuê là một cậu thanh niên ở Đông Bắc.”
Hạ Bối trò chuyện thêm đôi ba câu liền xin phép đi vứt rác.
Cũng là người Đông Bắc sao?
–
Nghe nói tầm ba ngày sau thì người kia dọn nhà đến đây ở.
Hạ Bối cũng không hiểu sao bản thân mình lại để tâm đến vị hàng xóm mới dọn đến ở này.
Có lẽ vì người đó cùng quê với anh sao? Cơ mà nhắc mới nhớ, đã rất lâu rồi Hạ Bối và anh chưa liên lạc với nhau.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới