“Hạ Bối, em đang chơi khăm anh đúng không?”
“…” Hạ Bối tỏ ra có chút khó hiểu, cô chơi khăm anh chỗ nào?
Hạ Bối rũ mi, buồn bã trả lời: “Em, em chỉ là không muốn mối quan hệ của chúng ta bị phá hủy bởi một loại tình cảm không đáng có.”
“Không đáng có?” Anh nhíu mày: “Hạ Bối, anh chính là muốn phá hủy mối quan hệ đó.
Anh…”
“ĐỦ RỒI… Em, em nói đủ rồi.
Anh ngủ ngon!” Hạ Bối đi vào nhà.
Trái tim nhỏ bé của cô lại thêm một lần nữa nhói đau.
Hóa ra anh ấy không còn muốn xem cô là em gái nữa.
Một lần lỡ lầm, một lần tan sao?
Hạ Bối chỉ lỡ lúc mình say thổ lộ tình cảm với anh, anh liền khó chịu mà muốn cùng cô đoạn tuyệt mọi thứ sao? Khó chịu, cả người Hạ Bối rất khó chịu.
Biết yêu là đau nhưng sao Hạ Bối lại cứ thích đâm đầu vào đó vậy?
Mộ Triết ngậm điếu thuốc lá vào miệng, mạnh mẽ kéo một hơi sâu rồi nhẹ nhàng nhả ra.
Nhóc con đó làm sao vậy? Làm sao lại nhạy cảm như vậy? Lời anh còn chưa kịp nói xuống đã bị Hạ Bối chắn ngang rồi.
Là em ấy sợ bản thân bị tổn thương hay là thật sự không muốn cùng anh tạo dựng lại một mối quan hệ mới?
–
Hạ Bối ăn mặc chỉnh tề, rời khỏi nhà để làm việc.
Cô dừng chân lại trước cửa nhà Mộ Triết, trong lòng lại đau đớn khó chịu.
Cô và anh sẽ kết thúc tất cả từ hôm nay sao?
“Cạch…”
“Hạ Bối?”
Khuôn mặt Hạ Bối thoáng đỏ.
Sao cô không nghĩ đến việc anh cũng sẽ rời khỏi nhà để đi làm chứ?
“Ch- Chào buổi sáng…”
Mộ Triết nhìn Hạ Bối, khẽ cười: “Hạ Bối hôm qua ngủ ngon chứ? Còn anh ngủ không ngon một chút nào.”
“… Em xin phép ạ!” Hạ Bối cúi đầu chào anh rồi nhanh chân bước đi.
Làm sao cô có thể ngủ ngon được? Hôm qua cô đã ngồi khóc đến hơn một giờ sáng…
Mộ Triết nhanh giữ lấy tay Hạ Bối: “Em định cứ như vậy mãi sao?”
“Xin lỗi nhưng mà đợi dịp khác nói chuyện ha? Giờ em bị trễ giờ làm rồi.” Hạ Bối kéo tay mình lại, cúi đầu chào rồi nhanh chóng chạy đi.
“…” Mộ Triết khó chịu.
Dường như khoảng cách giữa anh và Hạ Bối… Ngày một xa quá rồi.
–
“Hạ Bối, hôm nay em bị làm sao vậy? Biểu cảm khuôn mặt cứ cứng đơ thế này thì sao mà chụp được?”
“Em xin lỗi…” Hạ Bối cúi đầu xin lỗi người chụp hình.
Trong đầu cô hôm nay rất trống rỗng, không có hứng thú làm việc gì cả.
“Có chuyện gì sao? Trông em mệt mỏi như vậy.”
Hạ Bối cười trừ: “Trong người có chút không khỏe.”
“Vậy sao? Vậy em về nhà nghỉ ngơi đi.
Dù gì với tâm trạng này của em cũng không thể chụp hình được.”
“Vâng, em xin lỗi vì làm lỡ thời gian của mọi người ạ!”
Hạ Bối rời khỏi studio chụp ảnh.
Làm việc cho một thương hiệu có tiếng mà cô lại làm việc thật thiếu chuyên nghiệp.
Nhưng biết sao được, cơ miệng của cô hôm nay không thể cười lên nổi, cho dù là một nụ cười mang tính thương mại, cũng không thể nào cười được.
–
Những ngày sau đó Hạ Bối rất hay lảng tránh anh.
Ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe máy.
Cô không biết việc này có thể kéo dài trong bao lâu nhưng chí ít thì bây giờ cô không dám đối diện với anh ấy.
Hạ Bối sợ, sợ phải nghe phải những câu đau lòng.
Hạ Bối cả ngày nằm ườn trên giường.
Cô thả hồn vào những dòng suy nghĩ, thà rằng anh đừng đến Lạc Hà, thà rằng anh cứ ở Đông Bắc, như vậy sẽ dễ dàng cho Hạ Bối hơn.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới