Mộ Triết mở điện thoại của mình ra cho Hạ Bối xem.
Ngay cả ảnh nền điện thoại anh cũng để ảnh của Hạ Bối.
Hạ Bối có chút không ngờ được bản thân lại có ngày vui vẻ đến mức này.
Cô đưa tay che mặt, ngượng ngùng lên tiếng: “Sao lại để anh của em? Ảnh em xấu chết đi được.”
“Ở bàn làm việc trong công ty, anh cũng để ảnh của Hạ Bối.” Mộ Triết gỡ tay Hạ Bối ra, khuôn mặt đỏ bừng của cô làm anh thích thú: “Giờ anh mới để ý, Hạ Bối nhà mình dễ đỏ mặt nhỉ?”
“Do ai mà em ngượng?”
“Không ổn rồi.
Chỉ mới như này đã đỏ hết mặt mũi thì làm sao sau này anh dám làm chuyện gì được nữa đây?”
“Anh… Anh muốn làm chuyện gì ạ?”
Anh ôm Hạ Bối vào lòng, giọng nói nhẹ nhàng ở tai cô: “Chuyện gì thì đợi sau này mới biết được.” Mộ Triết dụi đầu vào tóc của Hạ Bối, giọng nói có chút trêu ghẹo: “Trên người Hạ Bối có mùi rất thơm.”
Hạ Bối đỏ mặt, đẩy anh ra xa.
Vừa rồi cô đi vội, nước hoa còn chưa kịp xịt thì lấy đâu ra mùi thơm? Không lẽ anh ngửi thấy mùi hôi từ cơ thể cô à?
Giận quá hoá thẹn, Hạ Bối lên giọng trách mắng: “Không nghĩ anh lại có mặt trơ trẽn như vậy đấy.”
“Hửm? Anh trơ trẽn?” Mộ Triết nhướng mày, kéo Hạ Bối vào lòng: “Hai từ trơ trẽn này cũng quá nhẹ để miêu tả anh rồi.” Mộ Triết đặt môi mình lên môi Hạ Bối, mạnh mẽ mấy lấy mút để cánh môi cô.
Mùi vị nơi đầu lưỡi của Hạ Bối rất ngọt, ngọt đến nổi phát nghiện.
Hạ Bối nhất thời không thích ứng được, cô cảm nhận rõ ràng lưỡi của anh đang điên cuồng trong khoang miệng cô.
Anh thì cuồng nhiệt, Hạ Bối lại rụt rè.
Hai người cứ vậy mà triền miên hồi lâu.
Mãi cho đến khi Hạ Bối không còn chút sức lực, anh mới chịu buông tha.
Mộ Triết nhìn bộ dạng yểu xìu của Hạ Bối liền bật cười, cô hệt như một con mèo nhỏ không ngừng quyến rũ anh.
“Không nghĩ trình độ hôn của em lại kém cỏi như vậy.”
Hạ Bối nhanh lấy lại hô hấp, nhìn anh có chút uất ức: “Người ta đã từng yêu ai đâu mà biết hôn là gì.”
Anh nhướng mi: “Bộ anh từng yêu sao?”
“Anh từng rồi.” Hạ Bối hờn dỗi.
Mộ Triết bất lực nhìn Hạ Bối, không nghĩ ra được cô nhóc này vẫn còn chấp niệm với lời nói dối khi đó của anh.
Mộ Triết vòng tay ôm lấy bụng Hạ Bối, giọng nói bỡn cợt: “Không ngờ được cái eo nhỏ này lại chứa một bụng thù dai.”
Hạ Bối bĩu mỗi: “Em nào có thù dai.”
“Một lúc nào đó sẽ giải thích cho em sau.” Anh kéo Hạ Bối ngồi xuống ghế, khuôn mặt vẫn không lột bỏ bộ dạng trêu chọc: “Nụ hôn đầu của anh bị Hạ Bối cướp mất.
Em phải chịu trách nhiệm chứ?”
Hạ Bối nhíu mày: “Em cướp nụ hôn đầu của anh khi nào?”
“Bé con thật mau quên.” Anh dùng tay nhéo nhẹ mũi Hạ Bối: “Năm đó ai kia nhân lúc anh ngủ liền giở trò với anh vậy? Không chỉ sờ mắt mũi anh còn thản nhiên mân mê môi của anh.
Còn bày đặt dùng tay che mắt anh rồi cướp lấy nụ hôn đầu của anh…”
Hạ Bối nhanh tay bịt miệng Mộ Triết lại, mặt mày cô đỏ tới mang tai.
“Chuyện, chuyện đó… Anh biết hết rồi sao?”
“Tiện nghi của anh bị em chiếm hết rồi.
Mắc đền em đấy!” Mộ Triết cầm lấy tay Hạ Bối, nhẹ dàng liếm vào lòng bàn tay cô.
“Anh… Anh làm cái gì vậy?” Hạ Bối giật mình nhìn anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới