Mộ Triết mệt mỏi tựa đầu vào ghế, hơi thở đã có chút men say, điếu thuốc trên tay đã cháy gần hết một nửa.
Chỉ vì một người tên Liễu Giai kia mà Hạ Bối lạnh nhạt với anh.
Điện thoại không nghe, tin nhắn không phản hồi, đến cửa nhà cũng không thèm mở.
Mộ Triết thở dài, anh không đáng tin đến nỗi ngay cả một cơ hội giải thích cũng không có sao?
Anh đưa mắt nhìn khung ảnh của ba mẹ: “Con phải làm sao đây? Hạ Bối… Con sợ mất cô ấy…”
Hạ Bối cong mình ở một góc giường, cô tựa đầu lên thành giường, đôi mắt ẩm ướt nhìn vào chiếc điện thoại vỡ vụn trên mặt đất.
Cô đúng thật là ngốc mà, vừa thấy người ta nói vài ba câu đường mật đã vội tin lấy tin để.
Chị gái đó là bạn gái anh? Trông cũng thật xinh đẹp…
–
Hạ Bối đứng trước gương trong nhà tắm, đôi mắt sưng húp thật thảm hại.
Cứ tưởng bản thân đã quá quen thuộc với những nỗi đau lòng nhưng xem ra cô đã lầm rồi.
Hôm qua không chỉ đau đớn đến ê ẩm cả người mà ngay cả khóc cũng khóc đến mức cạn kiệt sức lực.
Đây là lần tổn thương sâu sắc nhất từ trước đến giờ của Hạ Bối.
Hạ Bối mở vòi nước, liên tục dùng tay tạt nước lên mặt mình.
“Hạ Bối ơi là Hạ Bối, hãy tỉnh táo lại đi.
Người ta sẽ không bao giờ thuộc về mày đâu.
Đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa.”
Hạ Bối mở tủ lạnh ra, cô cười trừ, thật không thể hiểu nổi, liệu đây có đúng là tủ lạnh của một cô gái không vậy? Cô vào phòng cầm lấy ví tiền rồi rời khỏi nhà.
Vừa ra khỏi nhà đã gặp ngay Mộ Triết đứng trước cửa đợi.
Cơn buồn bã lập tức ập đến, Hạ Bối mím môi nhìn anh: “Anh chắn đường em rồi.”
Mộ Triết giữ lấy tay cô, giọng nói có chút buồn: “Hạ Bối, nghe anh giải thích đi.
Liễu Giai không phải bạn gái anh, anh chưa từng quen cô ta.”
Mặc dù mũi cô bị nghẹt do hôm qua khóc lóc nhưng Hạ Bối vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng trên người anh có mùi rượu rất đậm.
Anh ấy đã uống rượu cả một đêm sao?
“Anh không cần giải thích đâu.
Dù gì em và anh cũng đâu có là gì của nhau.”
“Hạ Bối… Lời anh nói em không còn tin tưởng nữa hay sao?”
Trái tim Hạ Bối khẽ nhói: “Em làm sao tin được? Chính mắt em nhìn thấy hai người ôm nhau, chính tai em nghe chị ấy nói bản thân là bạn gái của anh.
Sự thật rành rành như vậy, em có không tin thì cũng buộc lòng phải tin.”
“Hạ Bối…” Phải làm sao để nói rõ cho em ấy hiểu?
“Anh vào nhà nghỉ ngơi đi, trông anh có vẻ khá mệt mỏi.
Chuyện này chúng ta nói sau cũng được.”
“Anh không chờ được.” Anh ôm Hạ Bối vào lòng, anh muốn thấy một Hạ Bối tràn đầy năng lượng và tự tin có thừa khi đó chứ không muốn nhìn một Hạ Bối e dè, trầm tính như bây giờ: “Hạ Bối, đừng lảng tránh anh nữa.
Cho anh thêm cơ hội được không?”
“…” Hạ Bối nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười nhẹ: “Đợi sau này rồi tính ha? Bây giờ em không muốn gặp anh.”
Mộ Triết đau lòng nhìn Hạ Bối, thật sự thì anh cũng rất muốn nói rõ mọi chuyện cho Hạ Bối nghe nhưng anh lại rất sợ, sợ cô vì chuyện của mình mà bắt đầu căm ghét anh.
Dù sao thì quá khứ của anh cũng không mấy trong sạch, Hạ Bối mà biết hẳn là khinh thường anh lắm.
Hạ Bối nhanh đi vào thang máy, cô tựa người vào tường, hai tay nắm chặt phần áo ở ngực trái.
Làm sao đây, cô phải làm sao đây.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới