Em mệt mỏi lắm phải không? Yên tâm, sau này có tôi thay em gánh vác hết rồi.
–
An Sơ Hạ nhìn Hạ Sáng Dương, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Giá mà cô nghe được câu nói này sớm hơn…
“Sáng Dương à… Mình không thể, thật sự thì mình không thể nào gạt bỏ nó ra khỏi đầu được…”
Hạ Sáng Dương đau lòng: “Sơ Hạ, tôi không đủ tốt sao? Hay là trông tôi không đủ trưởng thành? Em nói đi, chỉ cần là kiểu người em thích, tôi liền vì em mà thay đổi.”
“Cậu đừng như vậy nữa mà.
Cậu cứ như vậy làm mình cảm thấy rất áy náy.”
“Nếu thấy áy náy thì yêu tôi đi.”
“…”
Hạ Sáng Dương nhìn đôi môi căng mọng kia, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.
Anh nhìn An Sơ Hạ, giọng nói có chút trầm: “Sơ Hạ, tôi hôn em được chứ?”
“…” An Sơ Hạ bất ngờ, không nghĩ Hạ Sáng Dương lại chủ động hôn cô.
Trái tim cô thổn thức, không ngại ngùng mà đáp lại nụ hôn của anh.
Phải làm sao đây? Cô thật sự yêu anh nhưng lại sợ bản thân mình không đủ xứng đáng…
“Sơ Hạ, chúng ta thật sự không thể nào sao?” Anh dừng lại: “An Sơ Hạ, tại sao yêu nhau lại không thể đến với nhau?”
“…” Đáy lòng cô đau nhói: “Sáng Dương… Mình không dám, thật sự không dám tiến tới… Lòng mình chịu đủ đớn đau rồi…”
“Tôi đâu cần em tiến tới? Sơ Hạ, em mệt rồi thì đừng tiến nữa.
Em cứ đứng yên đó, tôi sẽ cõng em đi.” Anh ngừng lại, giọng nói có chút run rẩy: “Chỉ em cho tôi thêm một cơ hội.
Tôi chỉ cần em chịu cho tôi thêm cơ hội thôi.
Sơ Hạ à, tôi chỉ cần em ở bên tôi và yêu tôi thôi.
Thế giới sau này đã có tôi thay em chống đỡ rồi.”
Trái tim An Sơ Hạ không ngừng thổn thức, cô ôm chầm lấy Hạ Sáng Dương.
Có lẽ anh nói đúng, cô không nên khép mình mãi như vậy được.
Cho anh cơ hội cũng như tạo cho cô thêm cơ hội.
Cô cũng là một cô gái bình thường, cô cũng muốn bản thân mình được hạnh phúc.
“Hạ Sáng Dương, em yêu anh.
Chúng ta hẹn hò đi!”
–
Mộ Triết rời khỏi nhà tắm, anh ra ban công để lau khô tóc, tiện thể ngắm nhìn ban công nhà bên cạnh.
Khuôn miệng anh khẽ cười, nhóc con đó chắc đang chuẩn bị hành lý nhỉ?
Chuông điện thoại anh vang lên, vừa nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cảm hứng anh liền vụt mất.
“Lại chuyện gì nữa?”
Hạ Sáng Dương nhíu mày: “Cậu thái độ với ai vậy?”
“Gọi làm gì? Lại theo đuổi thất bại nữa rồi à?”
“Cô ấy đồng ý rồi.
Bọn mình sẽ hẹn hò.”
“Vậy chúc mừng anh rể.” Anh ngừng lại: “Cơ mà hai người đã làm rồi à?”
Hạ Sáng Dương thở dài, giọng nói có chút chán nản: “Đây chính là lý do mà mình gọi cậu đây.
Cậu có cách nào để ăn cô ấy không?”
“Yêu nhau rồi thì cứ việc làm thôi.
Cậu sợ sệt cái gì?”
“Mình sợ cô…” Hạ Sáng Dương đột nhiên im lặng.
Đôi lông mày anh nhíu lại, sao tên đó có thể nói một cách tự nhiên và thỏa mái như vậy?
“Sao cậu nói tự nhiên quá vậy? Đừng có là cậu đã làm chuyện đó với em gái tôi nha?”
“…” Mộ Triết im lặng.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới