Hạ Bối ngồi trên bàn học bài, bộ đề test tiếng anh này hôm nay lại không mấy làm cô hứng thú.
Dạo này đầu óc cô cứ lơ lửng ở phương nào, lúc nào cũng nhung nhớ về người kia.
Mặc dù đã chắc chắn rõ ràng người kia chính là người trong lòng nhưng sao cô lại thấy nó vẫn còn khá mờ mịt.
Mỗi lần gặp anh, trái tim Hạ Bối không ngừng đập mạnh, khuôn mặt thì lúc nào cũng đỏ ửng.
Cô sợ nếu cứ duy trì như vậy thì không sớm cũng muộn anh ấy sẽ nghe thấy rõ tiếng nhịp tim của bản thân.
Hạ Bối chán nản nằm ườn ra bàn, vô tri vô giác nhớ đến cái xoa đầu khi ấy.
Khuôn mặt cô bắt đầu nóng bừng, trong lòng lại rộn ràng hẳn lên.
“Mình bị sao vậy nè… Không lẽ đây là biểu hiện bình thường của con gái mới lớn khi say nắng người ta sao?”
Suy nghĩ một hồi cuối cùng Hạ Bối quyết định đi xuống nhà uống nước.
Thủy thì hạ hỏa, mong sao uống nước vào trong lòng sẽ bình ổn trở lại.
Mộ Triết đứng ở ban công hút thuốc, khuôn mặt anh lạnh tanh nhìn đám khói thuốc mờ dần rồi biến mất.
Bên tai nghe thấy tiếng mở của liền quay đầu nhìn lại.
“Tiểu Hạ Bối?” Cô nhóc này sao đến tận giờ vẫn chưa chịu đi ngủ?
Nghe tiếng nói, cả người Hạ Bối giật nảy lên, cô đưa mắt nhìn anh: “Anh vẫn chưa ngủ sao?” Khoan đã, mùi thuốc lá? Cô nhìn xuống bàn tay anh, quả nhiên…
“Anh biết hút thuốc sao?” Cô hỏi.
Mộ Triết nhìn điếu thuốc trên tay mình khẽ cười lạnh, anh vùi điếu thuốc lên lan can ban công.
Anh không muốn cô nhóc nhìn thấy những hình ảnh khiếm nhã này.
“Em ghét thuốc lá sao?” Anh cười trừ.
Hạ Bối lắc đầu: “Không hẳn.
Dù sao ba em cũng hay hút thuốc, Hạ Sáng Dương cũng hút.
Chỉ là…” Cô cúi đầu, giọng nói nhỏ dần: “Chỉ là không nghĩ anh cũng sẽ hút thuốc.”
“…” Mộ Triết im lặng vài giây, cô nhóc này…
“Tiểu Hạ Bối, làm em phải thất vọng rồi.
Anh không phải người tốt như em nghĩ đâu.”
“… Chỉ cần anh tốt với mình em là được.” Hạ Bối mỉm cười.
Không phải ai cũng là người hoàn hảo cả.
Có lẽ cô hơi ích kỉ nhưng cô không muốn anh ấy đối xử tốt với ai ngoài cô cả.
“…” Nhìn nụ cười tươi tắn của Hạ Bối, tâm trạng buồn bực trong lòng đột nhiên tan biến.
Khuôn miệng của anh bất giác cười theo nụ cười của Hạ Bối: “Được.
Sau này chỉ đối tốt với mỗi em.”
“… Em đi ngủ đây.
Chúc anh ngủ ngon!”
“Ừm.
Tiểu Hạ Bối ngủ ngon!”
Hạ Bối trở về phòng của mình.
Trái tim lúc này lại rộn ràng nhảy nhót, anh ấy, anh ấy nói như vậy là có ý gì?
–
Rõ ràng là trời đã sáng, nhưng hai mắt của Hạ Bối lại không thể nào nhắm vào được.
Chỉ vì một câu nói mà khiến cô cả đêm không ngủ được.
Hạ Bối đứng trước tấm gương lớn, đúng là hậu quả của việc thức khuya, hai mắt của cô bây giờ hệt như gấu trúc lại còn lờ đờ mệt mỏi nữa chứ.
“Chào buổi sáng…”
Mẹ Hạ nhìn sắc mặt con gái xanh xao liền có chút lo lắng: “Bối Bối, con không khỏe sao?”
“À không sao đâu mẹ.
Hôm qua thức khuya giải đề cương nên hôm nay hơi mệt thôi.”
“Sau này đừng cố gắng học như vậy nữa.
Con đã đủ giỏi rồi.” Mẹ Hạ đau lòng.
Hạ Bối gật đầu đáp trả.
Bạn đang đọc bộ truyện Crush Có Chút Bất Lương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Crush Có Chút Bất Lương, truyện Crush Có Chút Bất Lương , đọc truyện Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương full , Crush Có Chút Bất Lương chương mới