Cảnh Châu là thiên chi kiêu nữ, bản thân kiêu ngạo lộ liễu.
Không cẩn thận thì cái đuôi nhỏ của nàng cũng muốn vểnh lên trời.
Tương lai có thêm cữu cữu, cộng thêm ông bà ngoại ở Kinh thành sủng ái, tiểu nha đầu sẽ gan to bằng trời đến mức nào nữa.
Chỉ sợ nàng đâm thủng cả trời, cũng sẽ không sợ sệt, dù sao sau lưng còn một đống chỗ dựa sẽ giúp nàng tu bổ lại.
''Haiz...''
Diệp Tư Nhàn một đám nữ nhi chơi đến phát rồ, thở thật dài.
Ngũ Đấu thì hoàn toàn không biết Quý phi nương nương đang lo lắng điều gì, hắn thấy, người một nhà sắp đoàn tụ, tốt biết bao.
Địa vị hay không địa vị đều không quan trọng, quan trọng là người một nhà đoàn tụ.
Đã nhiều năm rồi, cũng hiếm khi.
Một ngày ngắn ngủi trôi qua rất nhanh.
Chạng vạng tối, xe ngựa hồi cung dừng bên cửa.
Mấy mẹ con lục tục leo lên xe ngựa, Diệp Tư Quân sải bước lên phía trước, nhét cho thái giám đánh xe một túi bạc lớn, lại để Ngũ Đấu khen thưởng những cung nữ thái giám và nhũ mẫu cùng xuất cung.
Một ngày trời, bọn họ yên lặng không thúc giục không nói nhiều, cũng xem như hiếm thấy.
Bởi vậy có thể thấy được, muội muội ở trong cung cũng có thể trấn áp hạ nhân, coi như không tệ.
''Ca ca''
Diệp Tư Nhàn gọi huynh trưởng đang bận trước bận sau lại.
''Trời mùa đông lạnh, huynh phải bảo trọng, cha mẹ sắp vào Kinh, giữ bạc lại đi, đổi một tòa nhà lớn hơn một chút''
''Đường đường là quan Ngũ phẩm, ở Kinh thành còn không bằng nhà dân, chẳng trách nhiều năm rồi ngay cả tẩu tẩu cũng không cưới được''
Cố gắng nuốt nước mắt, Diệp Tư Nhàn dốc sức nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Trên khuôn mặt màu lúa mì của Diệp Tư Quân hiện lên vẻ không được tự nhiên.
''Khụ!''
''Chuyện cưới vợ, vẫn là không phiền đến muội muội nhớ mong''
''Bảo trọng!''
Y gần như lạnh lùng hạ màn xe xuống, ngăn trở gió tây bắc gào thét thổi đến.
Diệp Tư Nhàn ôm mấy đầu củ cải vào sát trong ngực, nước mắt cũng không kìm được nữa mà rơi xuống.
Xe ngựa rốt cuộc chạy, chậm rãi đi về phía trước.
Ngũ Đấu chạy đến từ trong tiểu viện, trên người treo túi lớn túi nhỏ.
''Nương nương!''
Hắn đuổi theo đến phía sau xe ngựa, từng chút nhét túi trên người vào cửa sổ xe.
''Đều là điểm tâm mà đại tiểu thư thích ăn, nô tài dùng giấy dầu gói lại rồi, vẫn còn nóng, tiểu thư ăn trên đường''
''Đại tiểu thư, người nhất định phải thường trở về thăm, nhất định phải thường trở về thăm đó!''
Xe ngựa càng chạy càng nhanh, bánh xe lăn trên đường đá, phát ra tiếng vang lộc cộc, tiếng khóc nghẹn ngào trong xe ngựa đều bị che giấu.
Diệp Tư Nhàn không trả lời Ngũ Đấu, chỉ yên lặng nhặt mấy cái túi lên chảy nước mắt.
Âm thanh sau lưng càng ngày càng xa, dần dần không nghe thấy nữa, có lẽ, hắn hẳn là không đuổi theo nữa.
Diệp Tư Nhàn ôm bọn nhỏ vào ngực, khó chịu thật lâu không ngẩng đầu.
Không biết qua bao lâu, nàng rốt cuộc định nhìn lại một chút.
Hai tay run run xốc cửa sổ xe lên, có chút quan sát phía sau.
Nhưng một giây sau, nàng trực tiếp sụp đổ.
''Ngũ Đấu ngươi làm gì vậy, sắp đến đường chính rồi, ngươi mau quay về đi''
''Ngũ Đấu ngươi dừng lại, ngươi mau dừng lại!'' giọng Diệp Tư Nhàn run rẩy.
''Đại tiểu thư, để nô tài tiễn người đi, Ngũ Đấu còn trẻ, có nhiều sức'' Ngũ Đấu chạy thở hồng hộc.
''Năm đó người vào cung, nói nhất định không được tuyển, qua một hai tháng liền sẽ quay về, nô tài không có tiễn người''
''Lần này người vào cung, nô tài muốn tiễn người một chút, có thể đưa được bao xa thì sẽ đưa''
''Đại tiểu thư, người nhất định phải khỏe mạnh đó''
Vừa nói, hắn đưa tay buông rèm xe xuống, ngăn lại gió bấc thổi chạng vạng tối tháng chạp.
Diệp Tư Nhàn định xốc lên lại, lại phát hiện không cách nào vén lên được, nàng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội vã nói với màn xe.
''Ngũ Đấu ngươi nghe lời ta, hiện tại ta đã là Quý phi, Quý phi ngươi hiểu không, chính là...''
''Chính là ta có rất nhiều quyền lợi, Hoàng thượng đối với ta cũng rất tốt, ta muốn xuất cung là sẽ xuất cung được''