Sau khi Hoàng thượng xuất phát, trong cung an tĩnh hơn.
Đảo mắt đã qua một tháng, đến tháng năm, Cảnh Châu đã tập tễnh tự đi.
Tiểu cô nương tràn ngập hiếu kì với thế giới, đi dạo khắp Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn ngày đêm thấp thỏm, sợ tiểu cô nương không để ý ngã vào trong ao cá.
Nàng đành phải phái các nhũ mẫu cô cô một tấc cũng không rời.
Cuộc sống đầy đủ, cũng không gian nan, ngoại trừ đêm khuya không ngủ được sẽ nghĩ xem Hoàng thượng đi tới đâu rồi, ban ngày căn bản không có thời gian.
Hoàng hậu vẫn thích dùng khuôn phép để khoe khoang sự tôn quý của mình.
Các phi tần mỗi ngày bị Hoàng hậu gây khó dễ khắp nơi, dày vò đủ kiểu, nhẹ thì phạt quỳ, nặng thì cấm túc.
Tất cả mọi người nhẫn nhịn một bụng đầy tức giận, nhất là Hoa phương nghi.
Nàng ta vừa không có địa vị cũng không có con, dựa vào cái gì phải chấp nhận sự ghen ghét của Hoàng hậu chung với đám nương nương vị trí cao.
Ai mà không biết Hoàng hậu lấn yếu sợ mạnh, không dám động vào phi tần có Hoàng tự, chuyên chọn mình để gây chuyện.
Hôm đó.
Hoa phương nghi vì nói sai một câu ở cung Tê Phượng, bị Hoàng hậu phạt quỳ hai canh giờ.
Ban ngày giữa tháng năm nóng bỏng gay gắt, hai canh giờ phơi làn da của nàng sưng đỏ lên, đau rát như bị dội dầu nóng.
Lúc trở về Nghi Nguyệt Cung, cả người nàng đều đã mệt lả, tựa lên giường mỹ nhân ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có.
''Tháng ngày thế này, ta thực sự là đã sống đủ rồi, lúc trước...''
Lúc trước nàng là Đại tiểu thư tôn quý nhất của Hoa gia, ăn ở đều tốt nhất.
Ngay cả khối băng dùng mùa hè đều là hạ nhân trong phủ tỉ mỉ khắc hoa rồi mới dám đưa tới, chứ đừng nói chi là trái cây tươi mới liên tục không ngừng.
Cuộc đời của nàng trước khi vào cung, ngay cả một chút xíu đắng chát cũng chưa từng nếm tới.
Chỉ chớp mắt nàng đã vào cung sáu năm, sáu năm nay, nàng nếm tất cả ngọt bùi cay đắng của thế gian.
Hoa phương nghi ôm cánh tay của Chiêu Duyệt khóc nức nở.
''Ta chịu đủ rồi, ta không thể tiếp tục chờ ở đây một ngày nào nữa, sớm biết thế này, lúc đầu đánh chết ta cũng sẽ không vào cung, dù là muốn ta gả cho người buôn bán nhỏ cũng tốt hơn bị nhốt trong cái lồng giam này''
''Chiêu Duyệt, ngay cả chết ta cũng không dám chết''
Cung phi tự sát là trọng tội, đủ để kéo sập toàn bộ Hoa gia, nàng quyết không thể để người nhà chôn cùng với nàng.
''Nhưng ta nên làm gì đây? Chiêu Duyệt, ta nên làm gì?''
''Nô tỳ biết, người khổ nô tỳ đều biết'' Chiêu Duyệt cũng không chịu nỗi.
''Tối nay đúng lúc tới phiên trực của Dương thị vệ, người xem có muốn....?''
''Dương thị vệ?'' Hoa nghi sững sờ, đột nhiên điên cuồng cười ha hả.
''Hắn thì tính là gì chứ, chỉ là ham muốn thân thể của hắn, nếu không thì ta thực sự không nhịn được, cũng không tới phiên hắn''
Cặp mắt Hoa phương nghi sưng đỏ, trong mắt mang theo tro tàn tuyệt vọng, qua hồi lâu nàng rốt cuộc vẫn gật đầu.
''Vậy để hắn đến đây đi''
Uống rượu độc giải khát cũng là rượu, thạch tín trộn đường cũng xem như đường.
...
Đêm xuống, các thị vệ tuần tra trong cung lần cuối, sau đó phải rời cung cấm, bất kể kẻ nào cũng không được ra vào.
Dương thị vệ đi theo sau cùng trong hàng ngũ, lúc rời cung, thừa dịp không ai chú ý đổi sang y phục thái giám, leo tường vào Nghi Nguyệt Cung.
''Phương nghi tiểu chủ?''
Y phục thái giám chật chội bọc trên thân thể bao lớn, không vừa một chút nào.
Nhưng Dương thị vệ cũng không thèm để ý, hắn thân mật quỳ trước giường mỹ nhân, không đợi phân phó liền xoa lên thân thể mỹ lệ.
''Tiểu chủ lại khó chịu rồi sao? Hay là để thuộc hạ giúp người giải quyết nhé''
''Ừm'' Hoa phương nghi chỉ chỉ vào bình sứ màu trắng bên cạnh, hời hợt.
''Hôm nay lại bị Hoàng hậu nương nương phạt quỳ, trên người ta chỗ nào cũng đau nhức, phiền ngươi thay ta bôi chút cao dược...''
Bạn đang đọc bộ truyện Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2), truyện Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) , đọc truyện Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) full , Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) full , Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) chương mới