Sau khi Dư Tĩnh Dao tạ ơn, đứng dậy thẹn thùng về chỗ đứng ở hàng cuối.
Trên đại điện chỉ có phi tần Lục phẩm trở lên mới có chỗ ngồi, hiện tại nàng là Thất phẩm Mỹ nhân, chỉ cần tấn lên thêm một cấp, nàng cũng có thể đường đường chính chính ngồi ở cung Tê Phượng, như một chủ tử.
Thời gian, nàng còn thời gian, không vội, cứ vậy mỗi bước một dấu chân, làm cái gì chắc cái đó.
Một ngày nào đó, nàng sẽ mặc phượng bào tinh xảo nhất, ngồi trên phượng vị cao cáo trong đại điện, liếc nhìn phi tần lục cung.
Nàng sẽ giẫm toàn bộ những kẻ đã từng giẫm nàng, khi dễ nàng dưới chân.
...
Thỉnh an ra, Diệp Tư Nhàn tiếp tục về Trữ Tú Cung dưỡng thai.
Nhưng vừa mới đi được nửa đường đã có người đuổi theo, nhìn lại, chính là cái vị danh tiếng đang thịnh Dư mỹ nhân kia.
''Tham kiến Diệp phi nương nương!''
Dư Tĩnh Dao cung kính hành lễ, vẫn là thanh nhã cao quý, búi tóc chải đơn giản, mặc áo bào màu ánh trăng vừa quý báu vừa thanh lịch.
''Là ngươi sao?'' Diệp Tư Nhàn hơi híp mắt lại.
''Chúc mừng Dư mỹ nhân, vào cung lâu như vậy rốt cuộc cũng được sủng ái, thật không uổng công ngươi phí hết một phen công sức lớn''
Diệp Tư Nhàn khinh thường nhìn chằm chằm nàng.
Tối qua Di An bắt đầu phát sốt, Tố phi vẫn luôn canh giữ bên cạnh nữ nhi, Diệp Tư Nhàn cũng ngủ không ngon.
Vừa nghĩ tới Hoàng đế thế mà còn tới Nghi Tĩnh Cư, trong ruột nàng liền dâng trào buồn nôn.
Nói không ăn dấm, làm sao có thể không chút chua nào chứ?
Nói không tức giận, làm sao có thể một chút gợn sóng cũng không?
''Lời này của Diệp phi tỷ tỷ, muội muội nghe không hiểu, cái gì gọi là phí hết một phen công sức lớn?''
Thân thể Dư Tĩnh Dao còn chưa khôi phục, vẻ mặt tái nhợt còn chưa hết, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến vẻ kiêu căng hống hách của nàng ta.
''Nhiều năm tình cảm của ta và Hoàng thượng còn cần phải phí công sức sao? Hoàng thượng thấy ta cứu Công chúa vất vả, tự nhiên phải quan tâm an ủi, đây là lời chính miệng Hoàng thượng nói, tỷ tỷ ghen sao?''
Nụ cười trên mặt như rắn độc, khiến Diệp Tư Nhàn cảm thấy chán ghét muốn nôn.
''Mới rơi xuống nước thân thể còn chưa khỏe đã câu dẫn Hoàng thượng, ngươi có gì tốt mà khoe khoang, với lại''
Diệp Tư Nhàn híp mắt, cười lạnh.
''Nếu ta nhớ không lầm, tuổi của ngươi hình như lớn hơn ta tới mấy năm, một tiếng tỷ tỷ này của ngươi ta không dám nhận, vẫn là gọi Diệp phi nương nương được rồi''
Diệp Tư Nhàn thẳng tắp lưng, vẻ mặt xem thường đi qua người nàng ta, Dư Tĩnh Dao tức giận đến gần như cắn nát cả răng ngà, sắc mặt ban đầu tái nhợt càng thêm trắng bệch yếu ớt.
Trở lại Nghi Tĩnh Cư, thấy Nội vụ phủ đưa tới bộ trà cụ mới tinh, nàng không nói hai lời liền đập vỡ.
''Nữ nhân đó, cô ta dám chê ta già, cô ta mắng ta già!''
Lan Nhược bị dọa phát sợ, quỳ gối thẳng xuống mảnh sứ vỡ.
''Tiểu chủ không được ném nữa, đây là ban thưởng do Hoàng hậu nương nương ban tới đó''
Dư Tĩnh Dao rốt cuộc tỉnh táo hơn chút, yếu ớt ngồi trên ghế há miệng thở hổn hển, mặc cho Lan Nhược giúp nàng thuận khí.
''Thái y căn dặn người nằm trên giường tĩnh dưỡng, hôm nay thỉnh an vốn dĩ người có thể không đi''
Lan Nhược cúi đầu muốn nói, ý thái y là đêm qua kỳ thật cũng không nên nhận sủng, nhưng nàng không dám.
''Hôm nay ta đến là muốn nhìn thử, biểu lộ của đám nữ nhân kia có bao nhiêu đặc sắc, thưởng thức xong thì ai mà đi nữa chứ, từ mai xin nghỉ cho ta, ta phải tĩnh dưỡng thật tốt thân thể''
Nói xong đứng dậy đi tới nội thất, lười biếng nằm trên giường.
Lan Nhược đang định xoay người đi nấu thuốc, lại nghe tiểu chủ nhà mình phân phó.
''Nếu Hoàng hậu hỏi tại sao ta bệnh, thì nói Diệp phi nương nương ghen tị, châm chọc vũ nhục ta đủ kiểu trong Ngự hoa viên, ta quay về tức quá nên ngất đi''
''Dạ!''
...
Mùa hè chói chang đã qua được một nửa, nhưng trong cung đã kém yên bình hơn so với những năm trước.
Bạn đang đọc bộ truyện Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2), truyện Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) , đọc truyện Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) full , Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) full , Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2) chương mới