Trên màn hình máy vi tính không ngừng hiện ra thông báo, nhân vật cảnh sát bị giết chết, hơn nữa có tám phần đều xuất thân từ trong tay Trần Phàm. Tô San bởi vì lúc trước quá mức kinh ngạc, nên nhất thời đã thất thần, không cẩn thận bị một gã cảnh sát bắn lén.
Sau khi nhân vật bên trong trò chơi tử vong. Tô San liền chuyển qua chế độ camera để theo dõi nhân vật của Trần Phàm. Theo sau bước bộ thong thả của Trần Phàm, không ngừng chứng kiến Trần Phàm dùng kĩ năng phản ứng cùng kĩ thuật bắn súng khủng bố, lần lượt giải quyết đám nhân vật cảnh sát bên trong trò chơi. - Tôi là Đồ Tể.
Chẳng hiểu vì sao, giờ khắc này, bên tai Tô San không ngừng vang lên câu nói hồi chiều, những lời này chính là do Trần Phàm đã từng nói qua với nàng.
Chẳng lẽ hắn đúng là Đồ Tể sao?
Giờ khắc này. Tô San dao động, bất quá theo sau vẫn kiên quyết lắc đầu. Ở nàng xem ra, biểu hiện của Trần Phàm tuy rằng nghịch thiên, nhưng cùng so sánh với nhân vật Đồ Tể vẫn còn bảo lưu một chút khoảng cách giới hạn.
Tiêu Phong và Chu Văn đồng dạng cũng nhận ra biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm. Chu Văn mang diễn cảm khiếp sợ, còn Tiêu Phong thì không biết phải nói cái gì...Hiển nhiên, hôm nay đối với hắn mà nói. Trần Phàm làm ra cái chuyện gì kinh thiên, hắn đều có thể chấp nhận, nhưng chính bản thân hắn không thể lý giải nổi tại sao, niên kỷ của Trần Phàm cùng hắn xấp xỉ nhau, đều khoảng hai mươi tuổi, mà tại sao Trần Phàm lại có nhiều biểu hiện nghịch thiên như thế? - Đội trưởng, gã tiểu thái điểu kia khủng bố quá, một mình hắn đã giết chết mười lăm người rồi.
Trong một căn nhà nằm gần trường đại học Đông Hải. đám người Phạm Chí Vĩ đều ngồi trước màn hình máy vi tính, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi nhân vật trong trò chơi cùa bọn hắn đều bị Trần Phàm bắn thủng đầu xong, đều lộ ra biểu tình gặp quỷ. - Không sao. đều chỉ giết mấy con gà mà thôi, mấy người chúng ta còn chưa có chết, chúng tay tập trung đùa giỡn chết hắn.
Lần này người mở miệng chính là Lâm Vũ. ở trong chiến đội No 1, kĩ thuật của hắn chỉ đứng sau Phạm Chí Vĩ. Thậm chí nói riêng về kĩ thuật bắn súng máy, hắn so với Phạm Chí Vĩ còn muốn ngưu bức hơn. Chẳng qua là súng ngắm bắn không hay bằng Phạm Chí Vĩ mà thôi.
Trong khi nói chuyện, đồng thời Lâm Vũ suất lĩnh hai gã đồng đội phía sau, thông qua kĩ thuật bắn súng ăn ý khủng bố, dễ dàng xử lý xong bốn gã cường đạo xuất hiện ở phía trước.
Một bên khác, mấy gã cường đạo muốn đến căn cứ B đặt boom, đều bị Phạm Chí Vĩ cùng một gã đồng đội giải quyết nhanh gọn. Rất nhanh sau đó. ở dưới thế phản kích cường hãn của chiến đội No 1, trừ bỏ Trần Phàm ra, tất cả nhân vật bên phía cường đạo đều tử vong. Mà những cường đạo tử vong, cơ hồ đều chuyển sang chế độ quan sát nhân vật chơi của Trần Phàm.
Lúc này Trần Phàm, nhân vật bên trong trò chơi còn nửa bình máu, hắn cầm khẩu AK - 47, trấn thủ bên ngoài cửa khu A, họng súng nhắm thẳng về phía trước cửa.
Bỗng nhiên...
Bên trong thấp thoáng một bóng thân ảnh, một gã cảnh sát thò đầu ra ngắm nghía, cố gắng lao nhanh ra ngoài. - Phanh!
Tiếng súng vang lên. đầu người vỡ toác.
Chỉ một viên, liền bắn thủng đầu! Tất cả người chơi bên phía cường đạo đều chứng kiến rõ ràng. Trần Phàm chỉ dùng một viên đạn mà thôi. - Kĩ thuật ngưu bức quá, chẳng lẽ là súng thần hay sao?
Giờ khắc này, có rất nhiều tiếng kinh hô như vậy, vang vọng ở bên trong không ít gian phòng ký túc xá của trường đại học Đông Hải. Có lẽ biểu hiện của Trần Phàm quá mức nghịch thiên, cho nên Lâm Vũ cùng hai gã cảnh sát khác không dám thò đầu ra bên ngoài, mà trốn quanh một hồi, cố gắng chờ Trần Phàm chủ động bước vào cửa.
Nhưng...Trần Phàm không có tiếp tục giữ nguyên vị trí, mà xoay người, theo đường khác chạy đến hướng căn cứ khu B.
Căn cứ khu B do Phạm Chí Vĩ cùng một gã đồng đội khác trấn thủ! - Đi, chúng ta cùng nhau bao vây tiễu trừ cái gã tiểu động loại kia. Bạn đang đọc truyện tại - http://123truyen.vn
Phạm Chí Vĩ vừa truyền lệnh, gã đồng đội của hắn liền từ phía sau chạy lên trước, còn hắn thì cầm súng ngắm canh chừng ở phía sau. đây là một trong những chiến thuật bọn hắn quen dùng. Nói chung, coi như đối phương giải quyết người đi trước xong, thì cũng bị Phạm Chí Vĩ bọc lót ở phía sau giải quyết.
Rất nhanh, gã đồng đội của Phạm Chí Vĩ đã chạm mặt Trần Phàm ở phía trước cửa
vòm. - Phanh!
Không chờ gã đồng đội của Phạm Chí Vĩ kịp nổ súng. Trần Phàm đã nhanh chóng click chuột, vẫn như cũ là một viên trúng đầu. - Phanh!
Giờ khắc này, cơ hồ là tất cà người chơi bên phía cường đại. đều cho rằng nhân vật bên trong trò chơi của Trần Phàm sẽ chết chắc rồi. Bởi vì bọn hắn đã kiến thức qua kĩ năng bắn ngắm của Phạm Chí Vĩ, quả thực là phải dùng hai chữ biến thái để hình dung qua.
Nhưng...ngay sau đó, bọn hắn đều trợn tròn mắt, nhân vật cường đạo không có chết, mà càng khiến cho bọn hắn không nghĩ ra chính là, sau khi Trần Phàm tránh thoát được viên đạn trí mạng, lại không có lập tức nổ súng bắn trả, mà chạy về phía trước.
Hắn muốn làm gì?
Giờ khắc này, tất cả người chơi bên phía cường đạo. đều thầm hỏi ở trong lòng chính mình. - Phanh!
Phạm Chí Vĩ lại nổ súng, nhưng hắn...hắn vẫn không bắn trúng! - Đội trường, cậu đang làm cái quái gì vậy?
Thành viên trong chiến đội No 1 đều choáng váng, tại bọn hắn xem ra. Phạm Chí Vĩ không nên xuất hiện tình huống sai lầm thấp kém như thế mới đúng.
Phạm Chí Vĩ diễn cảm âm trầm bóp cò...
Phanh! Lại thêm một tiếng súng đanh thép nữa vang lên, không thể tưởng tượng nổi, nhân vật cường đạo vẫn tránh thoát được. Đồng thời, cùng lúc này nhân vật cường đạo. đã muốn tới gần Phạm Chí Vĩ, hơn nữa còn đồi súng thành dao găm. - Ui, mẹ kiếp, hắn muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn dùng dao đâm chết Phạm Chí Vĩ hay sao?
Thấy một màn này, tất cả người chơi bên phía cường đạo đều hưng phấn gầm rú lên, lúc trước bọn hắn luồn luồn bị đám cảnh sát áp chế, hiện giờ có thể trút ra khẩu ác khí này, hiển nhiên là bọn hắn vô cùng thích thú rồi!
Còn Phạm Chí Vĩ thì sắc mặt trở nên phi thường khó coi, là một tay súng bắn tỉa, nếu bị đối phương cầm dao găm tiếp cận. đây quả thực chính là một loại hành động vũ nhục cực điểm. - Chết cho tao!
Bất quá người chết chính là nhân vật ở trong trò chơi của Phạm Chí Vĩ, nhân vật cảnh sát của hắn bị nhân vật cường đạo của Trần Phàm dùng dao găm chọc thủng đầu.
Không có khả năng...Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Phạm Chí Vĩ diễn cảm tái nhợt thành một đoàn, hắn không sao tin nổi, người trên bên phía đội Thái Điểu A, làm sao có khả năng dùng phương thức dạng như thế này. để vũ nhục hắn. Phải biết rằng, đây chính là phương thức mà vừa rồi hắn đã dùng để vũ nhục Tô San ah...! - Hay quá!
Trong lúc Phạm Chí Vĩ thần sắc khó coi, thì Tô San cũng nhảy dựng lên hoan hô, hận không thể trực tiếp lao vào phòng ngủ của Trần Phàm, bắt quá ngẫm lại trận đấu này còn chưa có kết thúc, nàng cố gắng kiềm chế xúc động chạy đến bên người Trần Phàm, tiếp tục ngồi xuống quan sát Trần Phàm biểu diễn kĩ năng CS.
Ngay sau đó Tô San trông thấy trên màn hình xuất hiện thông báo từ phía Trần Phàm: - Mày không xứng dùng súng ngắm!
Mày không xứng dùng súng ngắm!
Vừa chứng kiến dòng thông báo này. Phạm Chí Vĩ hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã tức khí ngất đi. Là người chơi CS trong trường đại học Đông Hải, là người chơi dùng súng ngắm tối ngưu bức nhất, hắn bị người khác nói là không xứng dùng súng ngắm, điều này bảo sao hắn có thể không căm tức đây? - Quà nhiên đủ lợi hại, không biết người chơi này là ai đây nhỉ? - Đúng vậy. đội Thái Điểu A có ngưu nhân này, chiến đội No 1 lần này tiêu rồi!
Trong lúc nhất thời, trên màn hình máy tính không ngừng nghị luận sôi nổi, mà nhân vật cường đạo của Trần Phàm ở trong trò chơi, thì đã mang theo súng ngắm xoay người, cúi đầu, quay về căn cứ bên phía cường đạo. Hành động này, giống như luôn luôn không ngại ở phía trước bỗng dưng xuất hiện cảnh sát bắn lén.
Thấy một màn này, những người chơi bên phía cường đạo. đều nghi hoặc tới cực điểm, tại bọn hắn xem ra, nếu lúc này Trần Phàm đặt boom, sau đó dùng súng ngắm trấn thủ xung quanh, đó mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngay khi những người chơi đã chết, đang nghi hoặc, thì trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một tên cảnh sát. No. 1 Đao Phong!
Nhân vật mà Lâm Vũ đang điều khiển, trước mắt đang giết người xếp hạng thứ hai trong bài hành bảng. - Thằng điên, cầm theo súng ngắm còn muốn bỏ chạy, ngươi không sợ chết hay sao?
Lâm Vũ trong lòng thầm mắng một tiếng, đồng thời nhấp chuột bóp cò súng, cố gắng dùng một viên bắn nổ đầu Trần Phàm. - Phanh.
Tiếng súng vang lên, nhưng không phải là nhân vật cảnh sát của Lâm Vũ, mà người nổ súng trước chính là Trần Phàm...
Ở dưới biểu tình trợn mắt há mồm của những người chơi bên phía cảnh sát, nguyên bản nhân vật cường đạo của Trần Phàm đang cúi đầu, ngay lập tức xoay người, không thèm bật nút ngắm bắn lên. đã trực tiếp bóp cò. - Phanh.
Ngay sau đó, gã cảnh sát vừa từ trong cửa vòm ngó đầu ra. đang muốn tiến hành nổ súng bắn lén, thì đã trực tiếp bị xuyên thủng đầu.
Choáng váng...Tất cả mọi người đều choáng váng!
Đây không phải là người chơi đấu súng ah! Mà chính là hắn đang vùi dập người ta. Cơ hồ, tất cả những người chơi trong lòng đều toát ra ý niệm này.
Dưới biểu tình không thể tin nổi của mọi người, ván thứ hai lại tiếp tục bắt đầu, nhưng tất cả mọi người đều không di chuyển, bọn hắn tựa hồ như còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
Trong nơi ở của Phạm Chí Vĩ cũng im ắng thành một đoàn, bọn hắn vẫn chưa thể chấp nhận được hết thảy chuyện tình phát sinh ở trận đấu trước. Bởi vì...bọn hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, cái gã bên phía đội Thái Điêu A kia, hoàn toàn không thể nào một mình đấu lại với cả chiến đội bọn hắn. - Đội Thái Điểu A không thể có nhân vật ngưu bức tới trình độ này, con mẹ nó, kĩ thuật so với game thủ chuyên nghiệp còn muốn ngưu bức hơn. Tôi xem hơn phân nửa là hắn dùng lệnh hack rồi.
Trầm ngâm một lát. Phạm Chí Vĩ dẫn đầu lên tiếng phán xét.
Lâm Vũ còn đang buồn chán vì kết quả của trận đấu vừa rồi, bỗng dưng nghe thấy Phạm Chí Vĩ nói, hai mắt lập tức sáng ngời: - Đúng vậy. đội trưởng, cái gã chó hoang kia nhất định là đã dùng lệnh gian lận rồi. - Tố giác hắn, sau đó đá hắn ra khỏi trò chơi.
Phạm Chí Vĩ truyền đạt mệnh lệnh nói.
Lâm Vũ thần tình vui sướng khi thấy người gặp họa, sau đó nhanh chóng gõ xuống bàn phím: - Nick tiểu thái điểu của đội Thái Điểu A, ngươi không có sĩ diện hay sao? Tối hôm nay chỉ là màn thí luyện mà thôi, vậy mà ngươi cũng có thể dùng lệnh chơi gian xảo được ư?
Vừa trông thấy dòng thông báo này, nguyên bản đám người chơi bên phía cảnh sát đang bị chấn kinh, đã lập tức tỉnh ngộ: - Con mẹ nó, tao đang không hiểu sao nó bắn khủng như vậy? Hóa ra là dùng lệnh chơi gian ah! - Cư nhiên lại dám dùng lệnh chơi gian xảo. Quả thực là không biết xấu hổ, mau đá hắn ra khỏi phòng chơi đi!
Rất nhanh, người chơi bên phía Phạm Chí Vĩ, liền phụ họa nói. - Tiểu thái điểu, lúc nãy ngươi nói ta không xứng dùng súng ngắm, ta xem ngươi mới chính là cái thứ không xứng đáng chơi trò CS này ah!
Lúc này. Phạm Chí Vĩ lập tức phản kích nói.
Vốn Tô San bởi vì biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm mà khiếp sợ không thôi, đang muốn đứng dậy tìm Trần Phàm, thì chứng kiến dòng chữ thông báo xuất hiện trên màn hình, nàng không khỏi tức giận: - Chiến đội No 1 đều là thứ không biết xấu hổ, các người đánh không lại, còn nói chúng ta đã chơi gian xảo! Quà nhiên là đủ ác tâm. - Nói nhiều hơn nữa đều uổng phí. đội Thái Điểu A, chúng ta sẽ nghênh đón các ngươi ở trận thi đấu chính thức, do nhà trường tổ chức, đến lúc đó xem các ngươi còn chơi gian xảo được nữa hay không? Tốt lắm, bây giờ thì các ngươi có thể lăn được rồi, phòng chơi này không chào đón các ngươi.
Theo sau. Phạm Chí Vĩ đích thân gõ bàn phím nói như vậy. Tiếp đó liền đá bốn người Trần Phàm văng ra khỏi phòng chơi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!