"Thiếu chủ, tất cả vũ khí đã vẫn chuyển đi xong, bây giờ cần phải làm gì nữa?"_Thuộc hạ của anh làm xong việc,báo cáo lại.
"Ừm"_Mộ Cẩn Thiên thân ảnh cao nghiêm, lạnh lùng mà sắc bén, anh lười biếng đáp, chỉ là cách nói ngắn gọn đó đã làm cho người ta thấy được vẻ uy nghiêm của một thủ lĩnh đầy uy quyền.
Mộ Cẩn Thiên nhìn xung quanh cả ngôi nhà hoang tàn, anh có cảm giác vẫn còn có người ở đây. Nhưng người đó đang ẩn nấp ở đâu mà chỉ có người đó thấy được anh, còn anh thì không thấy được.
Thuộc hạ đi ra bên ngoài canh gác hết, chỉ còn mình anh ở trong căn nhà hoang.
Đúng lúc đó, một người của nước F bỗng nhiên đứng lên, lấy cây súng đã chuẩn bị sẳn trong người, nhắm vào lưng anh, và.....
- đùng...một cái.
Mộ Cẩn Thiên không bị thương, mà ngược lại người nước F chết ngay tại chỗ.
Lúc này, anh mới quay người lại, nhìn người vừa chết, anh không hề hoảng sợ, nhưng điều làm anh thắc mắc là ai đã nắm chết hắn ta..
Nếu như đúng như dự đoán, ở đây vẫn còn người, anh hét to:"Là ai? Mau ra đây?".
Thường Tiểu Niệm thầm mở miệng:"Phát hiện rồi sao?".
Phát súng vừa rồi, đúng là cô bắn. Cô còn muốn mắng anh, một Mộ Cẩn Thiên tài năng song toàn như vậy mà không biết phía sau có địch sao?
Nếu như cô không có ở đây thì không phải anh bị bắn rồi sao?
Suy nghĩ vừa thoáng xuất hiện, Thường Tiểu Niệm liền gạt bỏ ngay, cô là đang lo cho anh sao.
Không, không cô điên rồi.
Mộ Cẩn Thiên mất kiên nhẫn:"Nếu không ra đây, thì chờ chết đi"
Thường Tiểu Niệm lúc này mới đi ra, cô không phải là sợ chết, mà vì cô muốn hỏi anh tại sao anh lại lấy lô hàng đó.
Nếu như anh cũng giống như nước F thì cop chỉ còn cách thẳng tay giết chết.
Mộ Cẩn Thiên nhìn thấy cô đi về phía mình, không biết vì sao đôi môi nhếch lên tạo nên đường cong gợi cảm:"Là cô sao?"
Thường Tiểu Niệm gác súng vào đùi, tay khoanh trước ngực, bước đi của cô rất mạnh mẽ và nghiêm nghị, mái tóc được gió thổi sang một bên, bên trong căn nhà tối chỉ pha lẫn bằng ánh đèn, được chuẩn bị từ trước, nó lấp lánh làm sao.
Cô đi một cong quanh anh:"Mộ Cẩn Thiên, anh lấy số hàng đó làm gì?".
"Cô không cần biết"_Dù bản thân thích cô thật nhưng mà chuyện gì ra chuyện đó.
Thường Tiểu Niệm vẫn còn kiên nhẫn, hơi tiếp:"Anh cũng giống như người của nước F sao?'.
"Ý cô là gì?".
"Muốn gây chiến tranh".
"Hahah"_Mộ Cẩn Thiên bậc cười lớn, anh còn muốn sống yên ổn đây:"Tôi lấy số vũ khí đó có lí do, nhưng lí do không phải muốn gây chiến tranh".
"Vậy thì tốt, nếu để tôi biết thì anh đừng hòng sống yên".
Mộ Cẩn Thiên bước đến gần cô, đứng phía sau cô, hơi thở ma mị phả vào mặt cô, cất lời:"Cô đang uy hiếp tôi sao?"
Thường Tiểu Niệm nhanh nhẹn né tránh một bên:"Ừ"
"Tiểu Hy, người lúc nãy là do cô bắn?".
"Ừ"
"Vậy tôi nợ cô một ân tình".
Thường Tiểu Niệm bước đi:"Không cần, tôi không thích ai nợ tôi".
Mộ Cẩn Thiên tiến bước:"Tôi thì không thích nợ ai cả, cho nên tôi phải trả nợ, tôi sẽ dùng thân thể này làm phần nợ trả cho cô".
Chân cô dừng hẳn lại, bậc cười khó hiểu:"Mộ Cẩn Thiên, thâm thể vàng ngọc của anh sao? Rất tiếc tôi không cần".
Mộ Cẩn Thiên chỉ cảm thấy, lòng ngực đang đau lên..
Cô đúng là cô gái lạnh lùng mà.
Nhưng anh vẫn chưa chịu thua, nói với giọng điệu nghiêm túc:"Tôi không cầm biết cô có cần thân thể này hay không? Nhưng lời mà Mộ Cẩn Thiên tôi nói ra thì nhất định phải làm, đời này chỉ có Thường Tiểu Niệm cô mới có thể làm chủ nợ của tôi, bất kể ai cũng không thể, đời này Mộ Cẩn Thiên tôi chỉ thích thiếu nợ cô"
".........".
Thường Tiểu Niệm nghe không nhầm chứ?
Giống như anh đang tỏ tình vậy?
Thật lạ lùng.
- ---
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!