Mộ Ly vừa ngồi uống chút nước, vừa nói:"Chồng yêu gọi đến sao?"
"Chồng yêu cái gì? Nghe thật sến sẩm".
"Còn ngại ngùng, hai người sắp thành vợ chồng rồi đó."
Thường Tiểu Niệm đứng lên, nhún vai, rồi nắm tay Mộ Ly đi xuống lầu tìm ba cô, cô nhìn thấy ba đang ngồi, mà gương mặt có chút đượm buồn, dù chỉ là nhìn một nửa nhưng cô cảm nhận được điều đó. Mộ Ly khều khều tay cô:"Đến an ủi ba cậu đi, chắc chắn ông ấy đang buồn lắm!"
Thường Tiểu Niệm hiểu ý, cầm áo cưới đi đến chỗ Thường Bạch Song, cô ngồi xuống, ôm chặt ba cô:"Ba, ba không vui sao?"
Thường Bạch Song cười một cách gượng gạo:"Ba rất vui mà, con gái của ba cuối cùng cũng có nơi nương tựa rồi, sẽ không còn bám theo ba nữa, thật tốt làm sao?"
"Ba à? Ba lại trêu con rồi, ba nói cứ như con vô dụng lắm vậy?"
"Tiểu Niệm con? Nghe ba nói này, về làm dâu nhà người ta phải hiểu rằng, nên nghe lời, đừng hóng hách, hãy luôn mỉm cười, ba biết tính cách lạnh lùng của con, con hãy thay đổi bản thân đi, đừng giữ thái độ đó, nó chỉ khiến mọi người xung quanh thêm sợ hãi rồi xa lánh con mà thôi".
"Ba yên tâm, con đã thay đổi từ lâu rồi. Không còn là Thường Tiểu Niệm của trước kia nữa, cũng phải nhờ công lao của Cẩn Thiên, chính anh ấy đã đem lại cho con hơi ấm, sưởi ấm trái tim vốn nguội lạnh của con".
Thường Bạch Song bỗng nhiên bậc khóc:"Tiểu Niệm à! Sau này nhớ về thăm ba, ba sẽ rất nhớ con".
"Ba à? Tất nhiên rồi, con làm sao có thể bỏ ba được, con sẽ thường xuyên về thăm ba"
"À mà, Trình Kiên đâu nhỉ? Từ sáng giờ ba không thấy nó đâu cả".
"Chắc nó đi đâu đó rồi, thằng bé đó".
Cô chỉ nói vậy thôi. Chỉ vì cô muốn che dấu ba cô. Thật ra Trình Kiên đã đi đâu từ đêm qua, không về nhà. Cô có gọi điện, nhắn tin, thậm chí đi tìm nhưng cũng không gặp. Chắc do vì thứ tình cảm nhất thời kia đã khiến nó quá kích động, cộng thêm việc không thể nhìn cô lấy chồng nên biến mất. Cô cũng không biết đi tìm cậu ta ở đâu nữa?
Cô cũng rất muốn, Trình Kiên tham dự hôn lễ của cô và anh, đó là điều mà một người chị muốn.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Thường Tiểu Niệm từ lúc nào đã trở lại căn phòng của mình, lúc đó gia đình nhà trai đến, ba cô đã đồng ý cho Mộ Cẩn Thiên lên dẫn cô đi. Nhưng mà Mộ Ly lại đưa ra một thử thách. Đó là bắt anh phải uống hết chỗ rượu này, từ bậc thang thứ nhất lên đến bậc thang của phòng cô. Tổng cộng mười li, Mộ Cẩn Thiên vẫn không ngại từ chối mà còn uống hết, lúc này. Kim Vạn Sanh mới để ý đến Mộ Ky, cứ nhìn mãi cô gái này, tựa như có sức hút nào đó mê hoặc ánh nhìn. Mộ Ly ngạc nhiên khi thấy Mộ Cẩn Thiên uống cạn ly rượu cuối cùng:"Làm tốt lắm! Giờ anh có thể vào tìm cô dâu rồi?"
Mộ Cẩn Thiên không say, tí rượu đó làm sao có thể làm anh say được. Anh mở cửa phòng cô ra, cô đã đứng chờ sẳn bên trong, anh đưa tay, cô khoát tay, rồi hai người cùng đi xuống dưới nhà, bái lạy ba cô, và tổ tiên theo phong tục nhiều năm nay, rồi mới lên xe hoa.
Mộ Ly cùng Kim Vạn Sanh đi chiếc xe mui trần, chạy đằng sau, không biết có phải là trùng hợp hay không nữa? Mộ Ly không hề để tâm đến người bên cạnh mình, cô cứ ngồi im lặng vậy thôi. Kim Vạn Sanh vừa ngại, vừa thích lúc này, dùng hết dũng khí lên tiếng:"Chào cô, không biết cô tên gì nhỉ?"
Mộ Ly bây giờ mới nhìn hắn:"Mộ Ly".
"Tên cô đẹp thật!".
"Cảm ơn".
Kim Vạn Sanh có chút ngại miệng. Vì Mộ Ly có phần lạnh lùng, đúng là bạn nào thì bè nấy. Tính cách như nhau. Trở lại với xe của anh, Mộ Cẩn Thiên liên tiếp xin lỗi cô vì việc đã nói dối cô, làm cho tài xế cũng phải phì cười, có suy nghĩ "chưa gì đã sợ vợ như vậy rồi?"
"Anh im đi, để em được yên tĩnh nào?"
Mộ Cẩn Thiên lay lay tay cô:"Nhưng em chưa chịu tha lỗi cho anh mà".
"Em tha lỗi rồi, nhưng mà chưa trừng phạt, chờ đi, tối nay en sẽ trừng phạt anh".
Mộ Cẩn Thiên sáng mắt:"Tất nhiên, em không trừng phạt, anh cũng sẽ cho em trừng phạt anh, bao nhiêu cũng được"
Thường Tiểu Niệm gõ cốc vào đầu anh:"Trừng phạt theo nghĩa bóng, không phải nghĩa đen, cái tên biến thái này".
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!