Anh nhẹ nhàng buông lỏng tay cầm hành lý ra, không do dự gì mà ôm cô lại, siết chặt vòng tay.
“Áo len này không đắt quá chứ……” Cô bỗng nhiên nghĩ đến nên ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Không đắt.”, anh yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng tay trái nhẹ nhàng ấn mặt cô vào trước ngực, “Muốn khóc thì khóc đi.”
Cô cũng thật sự muốn cho anh mặt mũi nên khóc lớn hơn một chút, nhưng lời nói vừa rồi của cô thật sự đã phá hư bầu không khí, vì vậy cô dùng sức ấp ủ cảm xúc của bản thân, sau đó nói giọng khàn khàn như đã khóc: “Em khóc không được….. Chúng ta đi thôi……..”
Nguỵ Hoán: “……”
Anh có chút xấu hổ, dời cánh tay ra, cô nhanh chóng chui ra từ bên trong, sắc mặt có chút ửng hồng, tuỳ tiện sửa sang lại đầu tóc hỗn độn của mình một chút.
Tay trái anh cầm hành lý, tay phải thuận tiện ôm người vào trong lòng, nhìn gò má và lỗ tai cô nóng lên một chút rồi nói: “Đi thôi.”
Lúc hai người tới lầu mười tám đã 11 giờ rồi.
Anh theo thường lệ đem hành lý đẩy đến cửa nhà cô, sắp đó đứng một bên chắp tay sau lưng nhìn cô mở cửa.
Chờ lúc cô mở cửa phòng ra, đem hành lý để vào trong nhà, anh sẽ chuẩn bị đi.
Cô suy nghĩ một chút. Nói “suy nghĩ” thì có lẽ cũng không đúng, cô cảm thấy bản thân mình giống như phản xạ bản năng hơn.
“Ngụy Hoán….” Thanh âm nói chuyện của cô hơi dừng một chút, có hơi lo lắng nên vén tóc mai ra sau tai, “Anh chờ một chút.”
Anh hơi nghi hoặc xoay người lại.
Cô cảm thấy bộ dáng của bản thân hiện giờ cũng không tệ lắm, vì vậy thản nhiên dựa vào khung cửa, cẩn thận vẫy tay với anh, “Nguỵ Hoán anh lại đây đi.”
Anh làm theo lời cô, bước tới phía trước một bước nhỏ rồi đứng yên.
Cô cười cười rồi lắc đầu, “Anh đến phía trước một chút nữa đi, đến trước mặt em nè.”
Anh làm theo lời cô bước lên trước một chút, đi đến trước mặt cô, thân ảnh cao lớn đứng chặn ánh sáng trước người cô.
Có lẽ là do bóng đen khiến lá gan của cô lớn hơn một chút, cô không do dự mà nhón mũi chân lên, tay phải mượn lực nắm lấy cổ áo lông vũ của Ngụy Hoán, kéo gần khoảng cách của hai người lại, gần đến nỗi có thể thấy được lông tơ nhỏ trên mặt anh, còn có đôi mắt sâu thẳm khiến người ta ghen tị nữa.
Nguỵ Hoán nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của của mình, cũng cảm nhận rõ ràng hơi thở của cô gái k!ch thích bên tai, anh không biết nên làm thế nào cho đúng nên chỉ đành ngoan ngoãn đứng đó, chờ đợi động tác tiếp theo của cô.
Anh hỏi em về sau làm sao, vậy bây giờ em sẽ cho anh đáp án nha.
Em đồng ý tiếp nhận anh sao?
“Nguỵ Hoán, anh muốn đến nhà em ngồi một chút không?” Cô không nghĩ ngợi mà hỏi anh.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!