Anh về đến nhà, liền một mực kêu Lâm Tử Thanh kể lại nghiệp vụ gần đây của tập đoàn Lâm thị.
Nhà họ Lâm trước đây làm bên vật liệu xây dựng, ký hợp đồng cung cấp vật liệu cho không ít công trình kiến trúc, còn bây giờ thì họ đã dần chuyển sang kinh doanh phát triển địa ốc.
Mà át chủ bài nghiệp vụ của công ty có hai loại: một cái là phát triển địa ốc, cái còn lại là làm kinh doanh cung ứng vật liệu xây dựng.
Trương Thiên gật gật đầu, lại trầm giọng hỏi: “Gần đây có hạng mục lớn nào không?”
Gần đây á?
“Hạng mục sắp tới tương đối ít.
Cái lớn nhất là ký hợp đồng vật liệu xây dựng thuộc công trình của tập đoàn Hoằng Nhất”
Lâm Tử Thanh suy nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm: “Còn nói về việc phát triển địa ốc thì gần đây bác cả còn muốn đấu giá một miếng đất nữa!”
“Vậy hai cái này chính là hạng mục lớn rồi”.
Hạng mục vật liệu xây dựng công trình của tập đoàn Hoằng Nhất khẳng định là không thể hoàn thành rồi.
Vậy hạng mục còn lại: bán đấu giá một miếng đất thì sao?
Trương Thiên nghĩ cũng không nghĩ, hỏi liền: “Chừng nào thì đấu giá? Tôi muốn miếng đất này!”
Hình thức kinh doanh của anh ngược lại rất đơn giản, chính là nhà họ Lâm muốn làm cái gì, Trương Thiên liền đoạt lại toàn bộ.
Đơn giản, thô bạo.
Lâm Tử Thanh nhếch miệng, cô hơi nhíu mày, đáp:
“Đấu giá hẳn là hai ngày sau mới tổ chức đi!”
“Tuy miếng đất này nói đắt thì cũng không đắt, nhưng mà anh có tiền không?”
Hơn nữa lúc ở tập đoàn Lâm thị, Lâm Tử Thanh cũng đã năm lần bảy lượt ngăn cản bác cả đấu giá miếng đất này, bởi vì đất này nằm ở nơi rừng núi hoang vắng, bị cô nhận định là sẽ không có không gian phát triển được.
Nhưng trong hội đồng quản trị, Lâm Nhật Thăng nhiều lần kiên trì là: phải mua.
Tiền quả thật là một vấn đề.
Có điều ở trong lòng Trương Thiên, nhiều nhất chỉ coi là một vấn đề nhỏ.
Trương Thiên bèn nghi ngờ, hỏi: “Đại khái là cần bao nhiêu tiền?”
Lâm Tử Thanh lạnh nhạt trả lời: “Miếng đất đó nằm ở chỗ tương đối hẻo lánh, người ở không nhiều.
Tôi đoán chừng bỏ ra nhiều nhất là một trăm triệu là có thể vào tay rồi!”
Khóe miệng Trương Thiên lộ ra một nụ cười, bày ra ánh mắt coi thường nhìn về phía Lâm Tử Thanh.
“Khinh thường ai đấy hả? Có một trăm triệu thôi.
Tiền này tôi lo, đến chừng đó em lấy đất về cho tôi!”
Hả?
Rồi mấy bữa trước ai còn đi mượn năm ngàn tệ của tôi vậy?
Lâm Tử Thanh cúi đầu đáp: “Được”.
Nếu như Trương Thiên có năng lực lấy được tiền, cô nhất định sẽ cùng anh đứng chung một chiến tuyến.
Chuyện của ông ở trong lòng hai người bọn họ đều là chuyện quan trọng nhất.
Mà hơn nữa, bản thân mình còn đang bị theo dõi.
Sau đó, Trương Thiên lại nhướn mày, nhìn về phía Lâm Tử Thanh, cười gian hỏi: “Quỹ đen của em được bao nhiêu vậy? Để tôi xem rồi tôi góp mớ lẻ vô giúp cho!”
Lâm Tử Thanh đen mặt.
Nói cho hùng hổ như vậy? Xong giờ đi góp tiền lẻ???
Có điều nếu muốn làm nên việc thì Lâm Tử Thanh cũng không có giấu giếm.
Cô lạnh giọng nói: “Không tính chi tiêu một tháng thì ước chừng tôi có thể bỏ ra khoảng một trăm vạn”.
Lâm Tử Thanh nói rồi liền lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
Kỳ thực nếu không phải Trương Thiên ngủ ở bệnh viện hai năm thì Lâm Tử Thanh cô ít nhất cũng là triệu phú rồi!
Trương Thiên đẩy trở lại, khẽ cười, nói: “Chút tiền này em vẫn là để lại nuôi tôi đi!”
“Chuyện bỏ vốn đầu tư giao cho tôi là được rồi.
Em chuẩn bị đi, hai ngày sau chúng ta đi đấu giá!”