Tô Vân Nguyệt thấy Trương Thiên sống lại, thì tâm trạng của cô trở nên kích động.
Cô xông về phía Trương Thiên ôm anh thật chặt.
"Xin lỗi, xin lỗi!"
"Là em trách oan anh!"
Tô Vân Nguyệt vừa khóc lóc vừa xin lỗi bên tai Trương Thiên, còn đè lên hung khí của Trương Thiên, khiến anh không dám động đậy.
Sợ mình sẽ cướp cò!
Hai tay Trương Thiên mở ra, không biết nên làm gì.
Chạm không được, không đẩy cũng không xong!
Thật là một người phụ nữ ngốc nghếch, không biết đàn ông có vài thứ không thể động vào hay sao?
Trương Thiên ghét bỏ nói: "Được rồi, anh tha thứ cho em!"
Nghe anh tha thứ cho mình, Tô Vân Nguyệt ôm càng chặt hơn, nước mắt cũng bắt đầu thấm vào quần áo của Trương Thiên.
Thực sự là không có cách nào với cô, quả nhiên là tương khắc trời sinh.
Đối phó với người phụ này, thì nên dùng những khác, ví dụ như:
Trương Thiên nhún nhún vai, giả vờ nói:
"Cái đó của em quá lớn, ép anh hơi đau, anh có thể dịch xa một chút không?"
Tô Vân Nguyệt nghe vậy, thấy không đúng chỗ nào, lập tức buông lỏng tay ra, lông mày cô nhíu chặt đứng một bên nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, vẻ mặt đỏ bừng.
Trương Thiên không để ý, anh sửa sang quần áo và cổ áo.
Đúng lúc Tô Phong và Tô Chính Nam đến cửa phòng, phía sau còn dẫn theo Tưởng Minh Đức và Bành Hoa.
Trên tay cầm hơn mười cây nhân sâm.
Họ nghe bảo Trương Thiên xảy ra chuyện, nên mới vội vàng đến.
Vốn tưởng là sẽ thấy Trương Thiên ốm đau bệnh tật, nằm trên giường không dậy được.
Không nghĩ đến khi họ đến cửa, lại nhìn thấy Trương Thiên khỏe mạnh đang sửa sang lại, bên cạnh còn có một người phụ nữ.
Trong mắt họ, động tác sửa sang lại cổ áo không khác gì khóa quần cả!
Bành Hoa mở miệng trước: "Mẹ nó, tội lỗi!"
"Sợ là chúng ta đã làm hỏng chuyện tốt của anh Thiên rồi.
"
Tưởng Minh Đức trêu chọc Bành Hoa: "Ông đoán đây là vừa bắt đầu, hay là kết thúc?"
Tô Phong trợn trắng nhìn hai người họ: "Không nghiêm túc chút nào!"
Tô Vân Nguyệt càng nghe càng xấu hổ, bên tai đã đỏ bừng, trong lòng không ngừng đang suy nghĩ: Mọi người đang nói mình và anh ấy sao? Không có khả năng?
Nhưng bờ vai rộng rãi của anh thật sự mang lại cảm giác rất an toàn.
Mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Lung ta lung tung.
.
.
Tô Vân Nguyệt rung đùi đắc ý, cúi đầu nói với mọi người: "Tôi ra ngoài trước!"
Nói xong, cô xấu hổ trốn mất.
Không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người một chút nào, sợ bị phát hiện ra cái gì đó.