Yến Trục Quang đã sớm tính đến việc đám người Thu Minh Đan Đường kéo dài thời gian để lên kế hoạch đào tẩu, nhưng nàng lại không chuẩn bị gì để ngăn chặn, nàng cũng không cần chuẩn bị.
Bởi vì, bên người nàng còn có Vân Mật Tuyết.
Đại sư tỷ chính là Nguyên Anh kỳ đại năng, mấy tên tép riu Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ của Thu Minh Đan Đường này, sao có thể trốn ngay dưới mí mắt của Đại sư tỷ?
Yến Trục Quang có sự tin tưởng tuyệt đối với Đại sư tỷ.
Trên thực tế, Vân Mật Tuyết cũng cũng không để cho Yến Trục Quang thất vọng.
Linh thức Nguyên Anh kỳ của nàng vẫn luôn bao trùm bốn phía, những động tác nhỏ của bọn họ sao có thể giấu được nàng?
Truyền tống pháp trận vô định hướng kia mới vừa bày ra, Vân Mật Tuyết chỉ cần vận dụng linh thức, trận kỳ của pháp trận đã bị một mảnh sương tuyết bao trùm.
Thân hình đám người Thu Minh Đan Đường vừa biến mất thì ngưng tụ lại, chưởng quầy Trúc Cơ hậu kỳ kia sắc mặt đỏ lên, đột nhiên phun ra một búng máu, văng vào trên pháp trận đã trở nên ảm đạm dưới chân hắn, nháy mắt liền hóa thành tầng tầng huyết sắc băng hoa, màu sắc chói mắt ấy làm tâm của mấy người khác chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
“Tiên sinh”, Thu Kiều đỡ lấy chưởng quầy vừa bị trận pháp phản phệ, môi mím chặt nhìn về phía Vân Mật Tuyết đang đứng ở một bên không nói lời nào, tựa như một tượng băng, lại quay về phía Yến Trục Quang nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, là chúng ta năng lực không bằng người, Yến cô nương muốn chém muốn giết, Thu mỗ không một câu oán hận.”
Yến Trục Quang vẻ mặt cổ quái: “Kỳ lạ, ngươi có oán hận hay không thì có liên quan gì tới ta? Nếu ta muốn trừng trị ngươi, còn phải quan tâm ngươi có oán hận hay không ư?”
Thu Kiều sắc mặt cứng đờ, thậm chí không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
Yến Trục Quang nói xong liền không để ý tới bọn họ, nàng vẫn tương đối quan tâm chuyện lúc trước bị đám người Thu Minh Đan Đường này ngắt ngang: “Đại sư tỷ.”
Vân Mật Tuyết nói: “Thân thể của nàng còn đang được chữa trị, chưa tỉnh nhanh vậy đâu.”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Nếu vậy, Đại sư tỷ muốn xử trí những người này như thế nào?”
Vân Mật Tuyết nói: “Chờ sau khi vị Tô cô nương này tỉnh lại, để nàng quyết định.”
Người chịu thương tổn chính là Tô Kiền Nhi, cũng không phải các nàng, đương nhiên là giao cho Tô Kiền Nhi xử trí, các nàng cũng không thể thay mặt Tô Kiền Nhi.
Yến Trục Quang cũng chẳng cảm thấy kỳ quái, này thật đúng là việc mà Đại sư tỷ sẽ làm.
Bất quá, trước khi Tô Kiền Nhi thanh tỉnh, cũng không thể dễ dàng buông tha cho đám người kia.
Loại cặn bã ham muốn đồ vật của vị hôn thê, định giết vị hôn thê diệt khẩu, thậm chí không tiếc bôi nhọ vị hôn thê cùng tôi tớ có tư tình để giải vây cho bản thân, sao có thể đối xử đàng hoàng với bọn họ được?
“Đại sư tỷ, để tránh những người này gây thêm chuyện, ta thấy nên tăng thêm một chút gì đó để đề phòng.”
Vân Mật Tuyết nhìn ra được trong đầu Yến Trục Quang có chút ý tưởng, dung túng nói: “Ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm, có cần Đại sư tỷ hỗ trợ không?”
Yến Trục Quang lắc đầu: “Sao có thể chuyện gì cũng để cho Đại sư tỷ hỗ trợ? Đại sư tỷ nhìn thôi là được rồi.”
Tầm mắt Yến Trục Quang chuyển sang đám người Thu Minh Đan Đường, ánh mắt kia nhìn đến khiến cả đám nổi da gà trong lòng, “Ngươi, muốn làm cái gì?”
Yến Trục Quang vung tay lên, một tia sáng màu xanh lục chiếu xuống dưới chân bọn họ, cây xanh dưới chân bọn họ liền đột ngột lớn lên, hóa thành “dây cỏ” thật dài, giương nanh múa vuốt hướng về phía đám người.
Đám người Thu Minh Đan Đường đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, trong tay bọn họ âm thầm bấm pháp thuật dùng để bảo mệnh, thấy những “dây cỏ” không biết thế nào kia đến gần, lập tức liền phải vận khởi linh khí để phản kích.
Lúc này, Yến Trục Quang lại nhẹ nhàng nói: “Nếu các ngươi muốn biến thành từng cái tượng băng, sau đó từng chút một hoá thành hạt tuyết, chỉ cần phản kháng là được.”
Yến Trục Quang trên mặt nở nụ cười, thậm chí làm một cái động tác thỉnh.
Mấy người nghĩ đến ngụm tinh huyết vừa rơi xuống đất liền bị đông thành vụn tuyết kia thì không khỏi rùng mình, bàn tay chuẩn bị phản kích không biết làm sao mà chẳng dám nhúc nhích.
Sau tất cả thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất, bọn họ cắn răng chịu đựng những cây cỏ thon dài đó chạm vào trên người, quấn chặt lấy cơ thể từng vòng một.
Nhưng, khiến cho Thu Kiều nghi hoặc chính là, những cây cỏ này tựa hồ chỉ đơn thuần bị ép lớn lên, lại chẳng có thủ đoạn gì, nếu hắn muốn, cơ hồ không cần dùng sức cũng có thể thoát khỏi chúng.
Nàng cho rằng đám cây cỏ yếu ớt này có thể vây khốn bọn họ sao? Không, nếu có thể nhận ra được kế hoạch của hắn, nữ nhân này không có khả năng ngây thơ như vậy, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Thiếu chủ Thu Minh Đan Đường Thu Kiều, chưởng quầy, hai tên lão bộc bị những cây cỏ bạo trướng đó quấn thành bánh chưng, Yến Trục Quang vươn tay, những cây cỏ quấn trên người bọn họ liền vươn một đầu dây thừng dừng ở trên tay Yến Trục Quang.
Yến Trục Quang lắc lắc dây cỏ: “Đừng nghĩ tới chuyện tránh thoát, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả nga?”
Đám người Thu Kiều nhìn đoạn dây thừng kia, rồi nhìn lại chính mình, bộ dạng hiện tại của cả đám không phải chẳng khác gì lũ chó bị dắt đi sao? Sắc mặt bọn họ nhất thời trở nên xanh mét.
Lúc này còn không rõ nàng muốn làm cái gì thì bọn họ chính là ngốc tử, nữ nhân này muốn nhục nhã bọn họ!
Vẻ tươi cười trên mặt Yến Trục Quang ở trong mắt bọn họ quả thực giống như ma quỷ, nữ nhân này đúng là tâm địa rắn rết!
Yến Trục Quang không biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, cho dù có biết, chẳng qua cũng chỉ cười nhạo rồi thôi.
Nàng tâm địa rắn rết thì sao chứ, còn tới lượt đám người đến súc sinh cũng không bằng này trình bày ý kiến hay sao?
“Các ngươi không thành thật, vạn nhất chạy trốn trước khi Tô cô nương tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Ta cũng vì bất đắc dĩ mới trói các ngươi lại, chắc các ngươi cũng hiểu đi.”
Thu Kiều cắn răng, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Yến Trục Quang, rồi lại không dám thật sự ra tay tránh khỏi đám cây cỏ này, hắn gằn từng chữ: “Yến cô nương, muốn chém muốn giết, tất cả đều tùy ngươi, ngươi không nên nhục nhã chúng ta như vậy!”
“Nhục nhã?” Yến Trục Quang nhìn Tô Kiền Nhi đang hôn mê: “Thực sự quá đáng sao?”
“Ta chỉ đang áp dụng biện pháp cần thiết, cũng không cảm thấy quá mức đâu.” Yến Trục Quang gõ gõ ngón trỏ vào cằm vờ như đang tự hỏi: “Các ngươi nếu cảm thấy ta nhục nhã các ngươi, cũng không phải không có cách nào.”
“A, nếu không thì như vậy đi”, Yến Trục Quang vẻ mặt thành khẩn kiến nghị: “Các ngươi có phải cảm thấy chính mình bị nhục nhã, rất tức giận đúng không? Nếu tức giận như vậy, không bằng tự bạo đi?”
“Ấn tượng vừa rồi mà các ngươi gây cho ta thật sự là cực kỳ không tốt, quả thực không khác gì súc sinh, cũng chỉ có tự bạo mới có thể làm ta để mắt đến các ngươi thêm một lần nữa, các ngươi muốn hay không thử xem?”
Yến Trục Quang rất có hứng thú nhìn bọn họ, chờ đợi bọn họ lựa chọn.
Nàng sớm đoán được bọn họ sẽ lựa chọn cái gì.
Nếu đám Thu Kiều kia thật là kiểu người vì tôn nghiêm không cần tánh mạng, mới vừa rồi cũng sẽ không vì lừa bịp các nàng, mà “nón xanh” đều có thể đội lên đầu mình, hắn chính là kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết.
Bạn đang đọc bộ truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang, truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang , đọc truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang full , Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang full , Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang chương mới