Phong Hoa Tiên Tông mua một tòa sân ở Thiên Ngự Thành, trong viện bày ra Tụ Linh Trận, dùng làm chỗ tạm trú cho nhóm người Vân Mật Tuyết.
Lúc bốn người Vân Mật Tuyết trở về, các trưởng lão đi nơi khác điều tra còn chưa quay lại, trong viện chỉ có bốn người các nàng.
Chử Ngưng Yên cùng Vân Trường Nguyệt bôn ba giữa Thiên Ngự Thành, Tô gia và Đan Dã Thành, cả người phong trần mệt mỏi, Vân Mật Tuyết để các nàng đi nghỉ ngơi trước, chỉ còn lại nàng và Yến Trục Quang ở chung một chỗ.
Vân Mật Tuyết an bài phòng nghỉ cho Yến Trục Quang, Yến Trục Quang lại không để ý lắm, sau khi vào phòng cũng chẳng xem xét gì, liền đóng cửa phòng lại, lôi kéo nàng nói chuyện.
Hiện tại không có người ngoài, vừa lúc có thể nhắc chuyện tấm bản vẽ kia với Đại sư tỷ.
“Đại sư tỷ, trước đây ta đã hỏi Tô cô nương, nàng cũng không biết bản vẽ kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào.” Yến Trục Quang căn bản không nhắc tới bản vẽ với Tô Kiền Nhi, nhưng nàng cũng không có nói dối, Tô Kiền Nhi ngay cả bản vẽ cũng không biết thì sao có thể biết được lai lịch của bản vẽ?
Vân Mật Tuyết suy nghĩ: “Nếu là như thế, vậy không thể xác định việc bản vẽ đó có liên quan đến cái chết của chưởng môn tiền nhiệm.”
Yến Trục Quang lắc đầu: “Cũng không hẳn là vậy.”
“Ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái”, Yến Trục Quang nhìn vào mắt Vân Mật Tuyết, không bỏ qua dù chỉ một chút cảm xúc biến hóa trong mắt nàng: “Ta dùng một vài biện pháp đặc biệt, từ chỗ Thu Kiều biết được bản vẽ kia chính là gia gia của Tô Kiền Nhi giao cho nàng.”
Đây là tin tức mà Yến Trục Quang biết được trong ảo cảnh của Thu Kiều, vào lúc Thu Kiều đang lợi dụng yêu thú tiêu hủy “xác chết” chủ tớ Tô Kiền Nhi đã vô tình để lộ ra.
Ảo cảnh tuy bị Yến Trục Quang tua nhanh, nhưng tin tức nên biết nàng cũng không hề bỏ sót.
Nàng lựa chọn nói tin tức này cho Vân Mật Tuyết, ngoài việc khiến cho Vân Mật Tuyết tin tưởng nàng, thì đây cũng là lần cuối cùng nàng thử Vân Mật Tuyết.
Nàng để lộ cho Vân Mật Tuyết thấy việc bản thân mình từng dùng qua bí thuật.
Nếu Vân Mật Tuyết vẫn trước sau như một mà tin tưởng nàng, chấp nhận nàng, nàng sẽ bày tỏ hết tất cả, không hề giấu giếm Vân Mật Tuyết, chỉ trừ việc nàng trọng sinh và Hệ thống Cứu vớt bạch nguyệt quang.
Vân Mật Tuyết không truy cứu “phương pháp đặc thù” trong lời nói của Yến Trục Quang là cái gì, nàng chỉ là có một chút nghi hoặc: “Ý của Trục Quang là Thu Kiều biết tấm bản vẽ kia do gia gia của Tô cô nương giao cho nàng, mà Tô cô nương lại không biết?”
Yến Trục Quang thấy nàng phản ứng như thế, không biết nên thất vọng hay là nên thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thở dài trong lòng một tiếng, gật gật đầu nói với Vân Mật Tuyết: “Tô cô nương không những không biết nguồn gốc bản vẽ, thậm chí đến bản vẽ nàng cũng không biết.
Rõ ràng là nàng tự tay giao cho ta, lại giống như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện có bản vẽ này.”
Tình huống của Tô Kiền Nhi rất kỳ quái, bản thân Yến Trục Quang cũng không xác định là chuyện như thế nào, tuy rằng không thể trực tiếp nói việc nàng hoài nghi Tô Kiền Nhi cho Vân Mật Tuyết, nhưng nàng cho rằng nên để cho Đại sư tỷ biết được sự dị thường của Tô Kiền Nhi.
Đừng quên mục tiêu thật sự của nàng là cái gì, nàng muốn ngăn cản Vân Mật Tuyết đi theo vận mệnh trong sách, nhưng chỉ có mình nàng ở một bên phòng bị cái này phòng bị cái kia là hoàn toàn không đủ.
Cần phải khiến cho Đại sư tỷ tự cảnh giác, phòng ngừa người ở sau bức màn có cơ hội hạ độc thủ ngay từ đầu.
Vân Mật Tuyết quả nhiên nhăn mày, nàng tin tưởng Yến Trục Quang, tin tức mà nàng có được từ chỗ Thu Kiều hẳn sẽ không sai.
Như vậy, Tô Kiền Nhi vì sao lại như thế?
Tấm bản vẽ kia đúng là nguyên nhân chủ yếu để Thu Kiều hại Tô Kiền Nhi, nàng không có khả năng nói quên là quên được.
Vân Mật Tuyết ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Việc của Tô cô nương, chung quy cũng không phải là thứ chúng ta có thể quản, bất luận nàng có nguyên nhân gì, chúng ta cũng vô pháp nhúng tay.”
Nếu xác định thương thế của Tô Kiền Nhi đã chuyển biến tốt đẹp, cũng đã giao nàng cho Kiều gia, Vân Mật Tuyết cũng không có ý định hỏi thêm nữa.
Nàng đại diện cho Phong Hoa Tiên Tông, Tô Kiền Nhi thuộc về Kiều gia, bất luận Tô Kiền Nhi có vấn đề gì, nàng cũng không có khả năng tham gia chuyện gia đình của Kiều gia.
Yến Trục Quang gật gật đầu, nàng vốn không có ý muốn để cho Đại sư tỷ tham gia vào việc này, hiện giờ Đại sư tỷ hiểu rõ trong lòng là đủ rồi.
“Nếu tấm bản vẽ kia thật sự do gia gia Tô cô nương giao cho nàng, như vậy việc này rất có khả năng có liên quan đến chưởng môn tiền nhiệm.
Yến Trục Quang lại nói: “Đại sư tỷ đồng ý cùng ta đi một chuyến đến chỗ bí cảnh kia không?”
Nàng cường điệu nói: “Trục Quang đã biết được vị trí của bí cảnh từ Thu Kiều.”
Vân Mật Tuyết sửng sốt nhìn ánh mắt phá lệ nghiêm túc của Yến Trục Quang, ánh mắt nàng chợt càng thêm nhu hòa, bàn tay trắng như tuyết dán lên trên má Yến Trục Quang: “Trục Quang không tin Đại sư tỷ sao?”
Yến Trục Quang chớp chớp mắt, tầm mắt không dời đi, lại giơ tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo kia.
“Kẻ xấu xa nhà ngươi, ngươi không tin Đại sư tỷ, còn muốn thử Đại sư tỷ, ân?”
Yến Trục Quang thả lỏng thân thể, nàng chu chu miệng: “Nào có, Đại sư tỷ oan uổng ta, rõ ràng Trục Quang tín nhiệm Đại sư tỷ nhất.”
“Đúng, tín nhiệm ta nhất”, Vân Mật Tuyết đổi sờ thành nhéo, nhẹ nhàng nhéo thịt trên mặt Yến Trục Quang, oán trách nói: “Ngoài ta ra, kẻ xấu xa nhà ngươi còn tin ai?”
Yến Trục Quang không chút nào chột dạ nhe răng cười, thoạt nhìn không hề có tính uy hiếp, nàng đáp: “Ngoài Đại sư tỷ, còn có ai có tư cách khiến cho ta tin tưởng? Bọn họ dựa vào cái gì để cho ta tin tưởng chứ?”
Đây là lần đầu tiên Yến Trục Quang không kiêng nể gì mà để lộ sự lạnh nhạt của nàng trước mặt Vân Mật Tuyết.
Vân Mật Tuyết cũng không cảm thấy bất ngờ.
Yến Trục Quang ở trước mặt nàng che che giấu giấu, nhưng cũng không có che giấu hoàn toàn, Vân Mật Tuyết sao có thể không phát hiện ra? Từ lúc nàng mang về đến nay, tiểu cô nương này vẫn luôn âm thầm từ từ hiển lộ bản thân mình ra trước mặt nàng.
Tựa như một tiểu vô lại, hất cằm đắc ý dào dạt nhìn nàng, nói với nàng, ta chính là người như vậy, ngươi có thể làm gì được ta?
Nàng xác thật không thể làm gì nàng ấy, Vân Mật Tuyết thừa nhận.
Hài tử lanh lợi này thực sự có thể nắm chắc đúng mực, mỗi lần đều đạp lên điểm mấu chốt của nàng, lung lay ở bên cạnh, nhưng lại chưa từng vượt quá giới hạn cho phép của nàng một bước.
Cho dù biết nàng tính kế, biết nàng tiểu tâm cơ, cho dù biết nàng cũng không ngoan ngoãn vô hại như vẻ bề ngoài, Vân Mật Tuyết cũng hoàn toàn vô pháp đối nàng sinh ra cảm xúc chán ghét.
Bởi vì Vân Mật Tuyết cũng có thể cảm giác được, tiểu cô nương này cũng đã đem một trái tim chân thành bị che giấu bên dưới vô số thứ, dâng đến trước mặt nàng rồi.
Vân Mật Tuyết không biết chính mình vì cái gì lại có thể được Yến Trục Quang ưu ái, làm cho nàng cảm thấy không biết làm sao, thậm chí thật cẩn thận.
Vân Mật Tuyết là Phong Hoa Tiên Tông phong hào Đại sư tỷ được mọi người tôn kính, là thiên chi kiêu nữ được người người ngưỡng mộ của tu chân thế gia Vân gia.
Bạn đang đọc bộ truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang, truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang , đọc truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang full , Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang full , Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang chương mới