"Tiểu Tuyết, ta biết ngươi thiên tư thông minh, học cái gì cũng nhanh.
Nhưng ta đã nói với ngươi, làm gì cũng đều phải làm đến nơi đến chốn, không thể đua đòi."
"Ngươi hiện giờ còn chưa học đi được mà đã muốn bay, ngươi cũng không sợ cánh không đủ cứng, từ không trung ngã xuống sao?"
"Tiểu Tuyết, ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng."
"Phong bá..."
Vân Mật Tuyết suy nghĩ, không biết như thế nào lại nhớ về chuyện lúc nhỏ.
Nàng khi đó thực hiếu thắng.
Trước kia nàng tự cho là đã học xong pháp thuật, liền bỏ qua một bên.
Sau đó bị Phong bá phê bình, nói nàng tâm tính nóng nảy.
Nàng không phục nên đã thi triển cùng một loại pháp thuật thật nhiều lần, mãi cho đến khi pháp thuật của nàng bị hao hết, ngón tay không thể cử động nổi mới thôi.
Nàng lúc ấy, chỉ sợ tựa như tiểu cô nương trước mặt này giống nhau quật cường đi.
Lúc Vân Mật Tuyết hoàn hồn, Yến Trục Quang đã thi triển pháp thuật xong.
Nàng hái xuống bông linh cốc đưa đến trước mặt Vân Mật Tuyết: "Tiên tử đại nhân, ngài xem."
Vân Mật Tuyết nhận lấy bông linh cốc, nàng còn chưa kịp xem thì có người của Nhất Miểu Tông mở miệng.
"Cái này mà là biện pháp sao? Chẳng qua là dồn tinh hoa linh khí của thân lúa vào bên trong bông lúa, đầu cơ trục lợi thôi."
"Đúng vậy, ta còn tưởng có biện pháp tốt gì, biện pháp này ai mà không nghĩ tới? Tạp dịch đệ tử nhỏ bé như ngươi, dám lừa gạt ta...!Đại sư tỷ như thế, thật to gan."
Vừa nhắc tới linh cốc, Yến Trục Quang liền thay đổi.
Trái ngược với hình ảnh cẩn thận lúc trước, thần sắc nàng trở nên nghiêm túc, những người này giống như xúc phạm đến lĩnh vực của nàng, làm lông trên người nàng dựng thẳng lên: "Nếu tất cả mọi người đều có thể nghĩ ra được, vì sao không có ai chịu làm?"
"Sau khi thu hoạch bông linh cốc, mấy thân lúa này cũng không còn tác dụng gì, để lại trong linh điền, chưa đến nửa ngày, tinh hoa linh khí trong thân lúa sẽ nhanh chóng tiêu tán đi hết.
Ta lấy nó tới để tẩm bổ cho linh cốc, khiến cho phẩm chất của linh cốc tăng lên, chẳng phải là vật tẫn kỳ dụng* sao?"
(*Vật tẫn kỳ dụng - 物尽其用: vật dùng đúng chỗ)
Nói tới đây, nàng lại chợt thả nhẹ ngữ khí, tránh chọc cho những người của Nhất Miểu Tông đó phát hỏa: "Ta chỉ là một tạp dịch nhỏ mới vừa dẫn khí nhập thể, ta cũng không biết làm pháp thuật gì cao thâm, chỉ có thể dùng loại biện pháp này để tăng lên chất lượng."
Yến Trục Quang đương nhiên là không chỉ có mỗi một loại biện pháp này để tăng chất lượng linh cốc, nhưng nếu nàng thật sự dùng tới pháp thuật cao thâm gì đó, chẳng phải là khiến cho người khác hoài nghi sao? Chỉ có biện pháp này mới là thứ nàng có thể lấy ra được -- tuy rằng có chút đầu cơ trục lợi, nhưng dùng ít kỹ thuật a.
Hơn nữa, nàng không có cảm tình gì đối với Nhất Miểu Tông, Nhất Miểu Tông nơi nơi làm khó dễ nàng, nàng không đạp xuống đã là nhân từ, còn muốn nàng cho Nhất Miểu Tông thứ tốt sao? Không có cửa đâu.
Kỳ thật, cách làm này của Yến Trục Quang cũng không phải là một biện pháp không tốt, vừa đơn giản lại thuận tiện, cho dù là tạp dịch đệ tử cũng có thể học được.
Chỉ cần trong lúc thu hoạch linh cốc, thêm một bước nhỏ là có thể khiến cho chất lượng của linh cốc tăng lên, là một biện pháp tương đối thực dụng.
Nhưng bởi vì cách thức của nàng quá mức đơn giản mới khiến bọn họ cảm thấy bất mãn.
Biện pháp cơ bản như vậy, tại sao bọn họ lại không nghĩ tới? Người ta sẽ muốn phủ định kết quả đó theo bản năng.
Ta cũng có thể nghĩ ra, dựa vào cái gì ngươi lại được ghi công chứ?
Đương nhiên, cho dù Yến Trục Quang có dùng tới biện pháp cao thâm đi chăng nữa, những người này cũng sẽ không dễ chịu.
Pháp thuật mà đến chúng ta còn không biết, một tạp dịch đệ tử hèn mọn như thế làm sao có thể vận dụng?
Bất kể nàng làm cái gì cũng đều không tốt, cho nên Yến Trục Quang lười đi để ý những việc này --
"Giang tinh*", hệ thống nhút nhát lên tiếng.
(*Giang tinh - 杠精 /gàngjīng/: ngôn ngữ mạng, chỉ những người thích bắt bẻ, không quan tâm người khác nói gì mà luôn phản bác thể hiện ta đây tài giỏi)
Sau khi nghe hệ thống giải nghĩa từ này, Yến Trục Quang đối với nó tỏ vẻ khẳng định, ân, ý nghĩa cũng không khác lắm.
Vân Mật Tuyết cũng không để ý tới người của Nhất Miểu Tông, nàng xem xét bông linh cốc trong tay một lần, liền khen ngợi Yến Trục Quang: "Này đích xác đơn giản lại thực dụng, Yến cô nương, ngươi làm tốt lắm."
Nghe được nàng khích lệ, đôi môi vốn dĩ bởi vì phân trần với những người kia mà mím chặt lại liền lập tức thả lỏng, nàng lộ ra một nụ cười đầy kinh hỉ, đôi mắt cũng trở nên sáng lấp lánh: "Thật vậy chăng, tiên tử đại nhân?"
Vân Mật Tuyết nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này, nhịn không được giơ tay xoa xoa đầu nàng: "Ân, thật sự."
Yến Trục Quang hai tay ôm lấy chỗ được nàng xoa qua, cười đến ngây ngốc: "Tiên tử đại nhân nói như vậy, ta bây giờ có chết cũng không tiếc nuối."
Có Vân Mật Tuyết lên tiếng, cho dù khinh thường biện pháp của Yến Trục Quang, người của Nhất Miểu Tông vẫn là không thể không phụ họa theo nàng mà khích lệ, chỉ đành nói muốn tìm quản sự tới, đem phương pháp này mở rộng ra.
Bọn họ bị đè nén trong lòng không thể phát tiết, vì thế nhắm ngay vào Đào Chi dám cả gan lừa gạt bọn họ.
Nói cái gì thông đồng quản sự xa lánh đồng môn, người ta là tạp dịch đệ tử ưu tú được Đại sư tỷ khích lệ.
Ngược lại là Đào Chi này, ngay cả linh điền cũng không xử lý tốt, còn ghen ghét, bôi nhọ đồng môn, thật sự là tâm tư ác độc.
Đào Chi bị phế đi đan điền, ném ra khỏi Nhất Miểu Tông.
Lúc này đây nàng đã không còn cơ hội lật ngược tình thế.
Vân Mật Tuyết cảm thấy đối với một tiểu cô nương ở tu chân giới mà nói, phế bỏ đan điền có lẽ có chút quá đáng.
Nhưng nghĩ đến việc nàng ta bôi nhọ Yến Trục Quang, người hiếm khi hành xử bất công như nàng cũng lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt.
Tiểu cô nương này thực sự đã rất quá quắt, hẳn là phải chịu giáo huấn.
Nếu nàng xem tu vi như vũ khí để công kích người khác lung tung, vậy nàng nên rời đi tu chân giới, vào phàm tục giới làm một người bình thường.
Việc này vừa xong, đám người đi theo chưởng môn Nhất Miểu Tông liền cung cung kính kính mời Vân Mật Tuyết rời đi.
Khu vực này của tạp dịch đệ tử, bọn họ ở lại thêm chốc lát đều sẽ cảm thấy cả người khó chịu, làm sao có thể ủy khuất Liễn Cơ tiên tử ở lại chỗ này lâu?
Đã tìm ra chân tướng của việc Đào Chi vu cáo Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết xác thực không còn lý do gì để ở lại chỗ này.
Nhìn ánh mắt lộ ra một chút khát khao cùng không muốn rời xa của tiểu bùn hầu, nàng bám vào người, dán sát lỗ tai nàng, nói: "Trục Quang cố gắng tu luyện, sau này tới tìm Vân tỷ tỷ được không?"
Yến Trục Quang sau khi nghe được, trên mặt hiện ra một nụ cười thật tươi, khóe miệng cơ hồ muốn kéo dài tới mang tai, nàng liên tục gật đầu: "Được a, được a, tiên tử đại nhân, ta nhất định sẽ nỗ lực tu hành, tiên tử đại nhân đừng quên ta được không?"
Ý cười trên mặt Vân Mật Tuyết càng gia tăng: "Được, ta đáp ứng ngươi."
Yến Trục Quang nhìn theo đoàn người đi xa, nàng phủi đi bùn đất đã bắt đầu khô cứng trên cơ thể, xoay người trở về ruộng lúa.
Việc của nàng còn chưa làm xong.
Lúc này, hệ thống mới dám ra tới: "Ký chủ ngươi quá tuyệt vời, lần này Đào Chi thực sự là không thể xoay chuyển tình thế, ha ha ha."
Hệ thống từ đầu đến cuối xem hết toàn bộ hành động của Yến Trục Quang, nhìn ký chủ lộ ra bộ dáng ngây ngốc đáng yêu như vậy trước mặt Đại sư tỷ, hệ thống cảm thấy nếu nó có một đôi mắt, chỉ sợ tròng mắt muốn rớt ra ngoài.
Không thể tưởng được ký chủ đã thông minh, còn có kỹ thuật diễn tốt như thế, ở trước mặt Đại sư tỷ hoàn toàn chính là một tiểu cô nương biết tiến tới, nỗ lực, có chút chấp nhất đến ngốc nghếch.
Bạn đang đọc bộ truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang, truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang , đọc truyện Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang full , Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang full , Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang chương mới