Tôi ngồi trên xe, tay ôm một túi đồ của mợ Tư, mắt khẽ liếc nhìn sang cậu Ba đang tập trung lái xe bên cạnh. Đến bây giờ, tôi vẫn không sao diễn tả được cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình, ban nãy... cậu Ba thật sự quá mức ngầu đi. Cái khúc mà cậu nắm tay tôi á, eo ôi, ngôn tình dã man.
Thấy tôi cứ liếc nhìn, cậu Ba khẽ hỏi:
- Cô nhìn gì vậy?
Tôi lắc đầu:
- À không... em đang suy nghĩ chuyện hồi nãy thôi.
- Chuyện hồi nãy có gì cần phải suy nghĩ nữa hả?
Tôi có chút ngập ngừng:
- Thì... mà bộ cậu đuổi cô Thuỳ đi thiệt hả cậu?
Cậu Ba nhìn tôi, mắt khẽ híp:
- Chứ tôi nói giỡn à?
- Nhưng mà còn bà chủ nữa... cậu không sợ...
Cậu Ba nhàn nhạt cất tiếng:
- Sợ gì, tôi đợi đến giờ mới đuổi con Thuỳ đi là đã nể mặt mẹ tôi lắm rồi. Cô cũng yên tâm chuyện mẹ tôi đi, tôi sẽ nói với bà, không để liên lụy đến cô đâu.
Tôi mím môi, gật gật:
- À dạ, vậy em cảm ơn cậu trước.
- Không có gì.
Đến bệnh viện, cậu đi trước, tôi đi sau, đi vòng quanh một chút là tới phòng bệnh của mợ Tư. Vừa đến nơi đã gặp bà chủ đang đứng nói chuyện với người phụ nữ trạc tuổi, tôi đoán chắc là mẹ của mợ Diệp. Thấy mọi người, tôi gật đầu chào hỏi lễ phép rồi đem quần áo đồ đạc vào trong phòng đưa cho cậu Tư. Cậu Tư lúc này đang ngồi trên ghế xem điện thoại, mợ Tư thì đang ngủ. Thấy tôi tới, cậu nhận lấy túi đồ trong tay tôi rồi theo tôi ra ngoài để cho mợ ngủ.
Cậu Ba với cậu Tư ngồi trên ghế, tôi thì đứng bên cạnh cậu Ba nghe anh em bọn họ nói chuyện.
- Anh nghe mẹ nói... tình hình của Diệp không tốt...
Cậu Tư gật đầu, giọng buồn bã:
- Bác sĩ nói để theo dõi thêm, vợ em yếu lắm, em bé trong bụng cũng yếu...
- Có cần anh gọi xin chuyển viện cho Diệp không... biết đâu có cách khác.
Cậu Tư thở dài, giọng nặng trịch:
- Để xem tình hình thế nào đã anh Ba, bây giờ chuyển cô ấy đi cũng không dễ dàng gì, sức khoẻ cô ấy rất yếu, đi đường xốc lại càng nguy hiểm hơn.
Cậu Ba vỗ vai an ủi cậu Tư, cậu nói:
- Có cần gì thì gọi cho anh, cố gắng lên.
- Em biết rồi, anh đừng lo.
Nói chuyện hỏi thăm thêm lát nữa, tôi với cậu Ba về trước, bà chủ định là để tôi lại để chăm sóc cho mợ Tư phụ cậu Tư nhưng cậu Tư nói là để dì Tư với chị Hồng lên là được rồi. Chị Hồng điềm tĩnh hơn tôi, dì Tư thì có kinh nghiệm nuôi bà bầu bà đẻ nên cũng dễ hơn là đứa không biết gì. Trước lúc về, bà chủ có cằn nhằn cậu Ba chuyện của cô Thuỳ, mặc dù bà không trách tôi nhưng tôi biết là bà không vui. Nhưng biết sao giờ, tôi cũng không còn cách nào khác.
Cậu Tư tiễn cậu Ba với tôi một đoạn, đến trước cầu thang, cậu Ba khẽ nói:
- Được rồi, anh về trước, có gì gấp thì gọi cho anh.
- Anh Ba về cẩn thận.
Cậu Ba nhìn cậu Tư với ánh mắt lo lắng, chợt, tôi nghe cậu nói:
- Luân... thuốc lá không tốt, đừng nên hút.
Cậu Tư có chút ngỡ ngàng nhìn cậu Ba, giống như kiểu kinh ngạc khi bị cậu Ba biết bí mật vậy. Mà tôi, tôi cũng ngạc nhiên không kém, bình thường cậu Tư rất chăm chút cho sức khỏe của mình, chuyện cậu hút thuốc lá là không hề có.
- Ừ, vậy thôi anh về, lát nữa dì Tư với Hồng sẽ lên, em tranh thủ ngủ để còn lo cho Diệp. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo.
Tôi cũng nói vài câu an ủi cậu Tư, lúc ra về, tôi có ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng lưng cao cao thẳng tắp của cậu ở giữa cầu thang rộng lớn... sao mà thấy cậu đơn độc quá không biết nữa. Cầu Trời cho mợ Diệp và em bé bình an... cầu Trời khẩn Phật! Trên đường về, tôi có quay sang hỏi cậu Ba:
- Cậu, sao cậu biết cậu Tư hút thuốc hay vậy? Em nhìn thấy cậu Tư có giống người biết hút thuốc đâu.
Cậu Ba nhìn về phía trước, giọng cậu nhàn nhạt:
- Nó là em tôi, tôi chỉ cần nhìn cũng biết nó như thế nào. Hai anh em tôi có lập lời hứa sẽ không hút thuốc lá... chắc vì nó buồn chuyện của Diệp.
- Hai anh em cậu... tình cảm thiệt là tốt, em hâm mộ ghê.
- Ba chết chỉ còn có hai anh em, tôi với nó không tốt với nhau thì còn ai tốt với bọn tôi nữa. Đàn ông rất phức tạp, gia thế bọn tôi cũng không giống người bình thường, bây giờ thì tốt, sau này... cũng chưa chắc sẽ mãi tốt được như bây giờ.
Tôi nhìn cậu Ba, nghe trong lời nói của cậu, có chút gì đó cô đơn khó giải thích. Thật ra tôi cũng không hiểu được gì về gia thế của cậu đâu nhưng qua lời cậu nói, chắc có lẽ cũng không được tốt đẹp như tôi nghĩ. Nhớ lần trước tôi gặp cậu Trung, cậu ấy hình như có hiềm khích gì với cậu Ba thì phải... - À về chuyện của Thuỳ, sau này mẹ tôi có nói gì hay trách móc gì cô thì cô cứ im lặng đừng cãi lại. Mẹ tôi không thích người mồm miệng, bà nói gì cứ kệ bà, nói mãi cũng chán không nói nữa.
- Em hiểu rồi cậu, em cũng không định nói lại bà chủ đâu, dù sao thì em cũng có công làm cho cậu đuổi cô Thuỳ, bà không chửi em thì mới là lạ đó.
Cậu Ba chợt quay sang nhìn tôi, cậu cười nhẹ:
- Cô cũng là người hiểu chuyện, cứ nghe lời tôi, tôi không để cô thiệt thòi đâu mà sợ.
- Dạ.
Tối hôm đó chị Hồng với dì Tư lên bệnh viện chăm sóc cho mợ Diệp, cô Thuỳ với con Hạ dọn đồ đi từ lâu rồi, trong nhà giờ đây hết sức yên tĩnh. Tôi dọn dẹp bếp núc, đóng cửa nẻo xong xuôi rồi đi tắm chuẩn bị lên giường ngủ. Ở quê nên người dân ở đây ngủ sớm lắm, mà có muốn thức khuya để đi chơi thì cũng không biết đi đâu. Ngủ một giấc thẳng cẳng đến sáng, sáng dậy đã thấy chị Liễu nấu đồ ăn sáng sẵn. Tôi rửa mặt rửa tay rồi đem đồ ăn sáng lên cho cậu Ba. Thấy tôi, cậu hỏi:
- Ăn sáng chưa?
- Dạ chưa.
- Chưa thì ngồi xuống ăn luôn đi, nhịn đói làm gì.
Tôi nghe cậu nói mà cả kinh, vội vội vàng vàng xua tay:
- Dạ thôi... lát nữa em ăn với chị Liễu, em đâu có nhịn đâu, em được ăn mà.
Cậu Ba múc một chén nui đầy, cậu nói:
- Trước sau gì không ăn, ngồi xuống ăn luôn đi.
- Dạ cậu ăn đi, em...
- Ngồi xuống ăn đi, không ăn trừ lương!
Nghe cậu bảo trừ lương, tôi lật đật kéo ghế ngồi xuống, một giây cũng không dám chậm trễ. Thấy tôi chịu ngồi, cậu cười cười:
- Như thế phải ngoan không, cô đừng cãi lời tôi... tôi trừ lương không còn một ngàn thì đừng có mà khóc lóc.
Mẹ, sáng sớm ra đã giở thói địa chủ chèn ép dân lành rồi à. Cậu Ba lấy cái chén múc cho tôi một chén nui đầy, để trước mặt tôi, cậu hỏi:
Vừa nghe cậu cảnh cáo, vừa hay bụng cũng đang đói, tôi không ngần ngại mà cầm muỗng múc một muỗng đầy ụ nui. Ăn được mấy muỗng, tôi lại nghe cậu hỏi:
- Sao con gái các cô lạ vậy nhỉ, bụng thì đói, miệng thì muốn ăn... vậy tại sao không chịu ăn mà nhịn đói để giảm cân làm gì? Ăn có phải tốt hơn không, người ốm quá cũng có đẹp đẽ gì đâu?
Tôi ngước mắt lên nhìn cậu, tôi hỏi:
- Ai nhịn ăn giảm cân hả cậu?
Cậu Ba hướng mắt về phía tôi:
- Thì cô chứ ai, tôi thấy cô đã ốm lắm rồi cần gì phải nhịn ăn nữa?
Có chút buồn cười, tôi nói:
- Cậu hiểu lầm rồi, em nhịn ăn để làm gì, tại vì cậu là chủ còn em là người làm, theo lẽ thường thì em không được ăn chung bàn với cậu. Còn về phần em ốm... là do em không có tiền để ăn chứ có phải em nhịn ăn đâu. Cậu Ba ngạc nhiên:
- Dạ, em có nhiêu tiền đều đổ dồn vào đóng học phí với trả tiền nhà trọ hết rồi. Em ốm là vì em đói á chứ, tiền không có mà ăn thì sao mập nổi hả cậu.
- Cô còn trẻ mà... sao tôi thấy cô khổ quá vậy?
Tôi cười hề hề:
- Khổ gì đâu cậu ơi, mỗi người mỗi cảnh mà, em còn cha là em vui lắm rồi. Thì giờ ráng cố gắng một chút, làm nhiều hơn chút để sau này con cái em không khổ giống em.
- Cô tính làm gì để đổi đời mà nói nghe chắc nịch vậy?
Tôi nháy mắt, nói đùa:
- Còn làm gì nữa cậu, với gương mặt này, với vóc dáng này... chỉ có thể là đi lấy chồng đại gia thôi. Đang nghèo vậy nè, tự dưng lấy chồng giàu có cái giàu quá chừng luôn... thời tới cản không kịp.
Tôi nói xong lại thấy cậu Ba nhìn tôi chăm chăm, biểu cảm có chút cổ quái. Thấy cậu như vậy, tôi phì cười, xua xua tay đính chính: - Cậu làm gì nhìn em như nhìn thấy ma vậy, em nói giỡn mà... nói giỡn thôi.
Cậu Ba múc một muỗng nui đầy, cậu nói:
- Lấy chồng đại gia để làm giàu, cải thiện đời sau của mình... tôi thấy cũng là ý kiến hay đó.
Tôi bĩu môi:
- Em nói là em nói giỡn mà, đại gia ai khùng đâu mà lấy em. Với lại em cũng không ham lấy chồng giàu đâu cậu, em mà ham là em đi theo mấy đứa bạn cặp với đại gia kiếm tiền rồi. Cậu không biết đó chứ, sinh viên bọn em cũng được nhiều "má mì" để ý lắm á chứ. Nhưng em nghèo cho sạch, rách cho thơm, cặp người này người kia sau này mang nghiệp nặng lắm.
Cậu Ba lại nhìn tôi:
- Vậy chứ cô muốn lấy chồng thế nào? Cô đã nghèo rồi mà vẫn còn muốn lấy chồng nghèo nữa à?
Tôi cười, coi như là nói lời thật lòng:
- Chồng nghèo hay giàu cũng có quan trọng lắm đâu cậu, quan trọng là em có cố gắng để làm bản thân mình thoát nghèo hay không thôi. So với việc dựa vào chồng, em nghĩ là em nên dựa vào mình thì hay hơn. Tại cậu không hiểu, người nghèo dễ bị mang tiếng hèn lắm, lấy chồng giàu cơm ngon canh ngọt thì không nói, lỡ đâu ở với nhau không được... chồng nó lại đè đầu đem cái nghèo của em ra mà chửi rủa... cái đó nó còn nhục hơn là em nghèo nữa. Thôi, cứ có tiền trước rồi hãy có chồng... mà nếu lấy chồng, em muốn lấy một người đàn ông giống cha em, luôn yêu thương má em hết lòng. Vậy là đủ. Cậu Ba nhìn tôi không nói gì, ý tứ có chút lạ lạ. Thấy cậu im lặng quá, tôi lại đùa thêm một câu:
- Mà nếu tìm được một người vừa thương vợ bất chấp như cha em, vừa giàu có lắm tiền nhiều của. Bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền... thì em cũng không ngại mà thay đổi ý định của mình đâu...
Cậu Ba liếc mắt nhìn tôi:
- Khôn như cô...
Tôi cười khà khà:
- Con người mà cậu, cái gì tốt thì phải nhận chứ... mà thôi, em giỡn chút cho vui, cậu đừng tin.
Cậu Ba lắc đầu vài cái rồi tiếp tục ăn hết chén nui trên bàn. Ăn xong một chén, cậu lại múc thêm một chén, giọng khẽ hỏi:
- Cây son của cô... Thuỳ làm hư rồi, để tôi mua cho cô cây khác.
Tôi vội lắc đầu:
- Dạ thôi đi cậu, em có xài gì đâu mà cậu mua, với lại em cũng có rồi, không cần mua thêm đâu.
Cậu Ba không hề để ý tới việc từ chối nhận của tôi, cậu vẫn nhất quyết nói là sẽ mua. Mà thôi, cậu muốn mua thì tôi nhận, từ chối làm gì cho mắc công. Ăn sáng xong, cậu Ba đi làm thì cậu Phong ghé chơi, lúc nãy cậu Phong tới là lúc tôi với cậu Ba đang ăn sáng. Đợi cậu Ba đi làm rồi, cậu Phong mới kéo tay tôi ra vườn nhà, cậu chau mày, thái độ nghiêm túc:
- Nói đi, bà với anh Ba có quan hệ gì?
Tôi nhìn cậu ta, cau mày không vui nói:
- Quan hệ gì? Tôi với cậu Ba là quan hệ chủ tớ, ông bị gì mà hỏi tôi vậy?
Cậu Phong vẫn không tin:
- Tôi không tin đâu, anh Ba là người khó tính... dễ gì mà cho bà ngồi ăn chung.
- Vậy tôi chịu, tôi có phải là anh Ba của ông đâu mà biết. Mà tôi thấy cũng có gì đâu, chắc cậu Ba ăn một mình thấy buồn nên kêu tôi ăn chung cho vui... ông làm quá không à.
Quý Phong lại lắc đầu, anh ta ra vẻ hiểu biết giảng giải:
- Bà không biết gì về anh Ba tôi hết, anh Ba tôi là người khó tính, trừ khi là quen qua đường, quen để giải quyết nhu cầu sinh lý thì mới dễ chịu một chút thôi. Tôi nói cho bà biết, bà là người làm đầu tiên trong cái nhà này... à không trong dòng họ Quý này có thể ngồi ăn chung với anh Ba tôi. Ngay cả bác Thạch, quản gia kề cận của ông nội còn chưa có dịp đó... Tôi nghe cậu Phong nói, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó hiểu...
- Nhưng... tôi làm sao biết được, cậu Ba kêu tôi ăn chung thì tôi ăn thôi, cậu đòi trừ lương tôi, tôi ngu hả mà không nghe theo.
Quý Phong híp mắt lại nhìn tôi, lại lên cơn suy đoán:
- À ha, hồi hôm qua anh Ba vì bà mà đuổi con dâu quý trong mắt bác Hai, bữa nay lại kêu bà ăn sáng chung... vậy là rõ ràng rồi, anh Ba tôi có tình ý với bà.
Tôi giật mình, vội vàng phản bác:
- Ông đừng có nói điên, anh Ba của ông giàu có phong độ vậy... không lẽ thích tôi. Ông nghe có thấy phi lý không, làm như truyện cổ tích hay truyện ngôn tình không bằng.
Quý Phong gật gù:
- Ờ bà nói cũng đúng, không lẽ khẩu vị anh Ba tôi mặn tới như vậy?
Tôi đấm vào vai cậu ta một phát, làu bàu:
- Ông nói vậy là sao? Tôi có xấu xí lắm đâu, hồi đi học, tôi xém chút nữa là được xưng hoa khôi rồi chứ bộ. Không tại con nhỏ bạn chơi xấu, tôi đã là hoa khôi rồi... ông bớt sỉ nhục tôi lại đi. Quý Phong giải thích:
- Không, tôi có nói bà xấu đâu, tôi là đang nói về gia cảnh của bà với anh Ba tôi kìa. Chứ còn bà đẹp mà, hơi quê mùa lúa lúa chút thôi... nhưng công nhận có nét đàng hoàng.
- Vậy còn nghe được.
Quý Phong suy đoán tầm phào một lát, cuối cùng cũng ngã mũ chào thua.
- Ờ chắc là tôi nghĩ nhiều, coi phim nhiều quá nên suy luận giống phim. Anh Ba tôi còn có thanh mai trúc mã nữa mà, so với bà Thuỳ kia thì chị Uyển còn tốt gấp trăm gấp ngàn lần, cả bà và bà Thuỳ kia đều không có cửa.
Thanh mai trúc mã?
Tôi tò mò:
- Uyển... tên đẹp vậy?
Quý Phong thích chí:
- Tất nhiên, Phi Uyển... tên quá đẹp. Mà anh Ba cũng ngầm thừa nhận chị Uyển là bạn gái mà, ông nội tôi mong chờ hai người họ cưới nhau lắm.
- Vậy sao chưa cưới nữa?
- Anh Ba chờ chị Uyển thực hiện mơ ước xong sẽ cưới, tôi nghĩ là vậy. Càng lúc càng tò mò, tôi hỏi:
- Thực hiện mơ ước... là mơ ước gì vậy Phong?
- Chị Uyển là diễn viên múa, mơ ước của chị là mở được lớp học múa do mình làm chủ bằng chính công sức và tiền bạc của chị mà không cần đến sự giúp đỡ của gia đình. Anh Ba mấy lần có ý định mở trường dạy múa cho chị nhưng chị không có chịu, dù có ai nói gì, chị vẫn nhất quyết không chịu.
Tôi gật gù, trong lòng cảm thấy khán phục:
- Chà, người như chị Phi Uyển quá hợp với cậu Ba rồi còn gì.
Quý Phong cũng đồng ý:
- Thì còn phải nói, bọn tôi cũng hy vọng anh Ba và chị Uyển lấy được nhau... chắc lúc đó cả làng ăn mừng.
Được vậy tôi cũng mừng, cậu Ba nên lấy một người vợ như vậy, vừa môn đăng hộ đối, vừa xinh đẹp tài giỏi... quá xứng đôi rồi còn gì.
Tôi với cậu Ba đang nói chuyện rộn ràng thì chị Liễu từ trong nhà chạy ra, chị gấp gáp nói với tôi: - Mùa, bà kêu mày lên bệnh viện gấp thay cho dì Tư về kìa.
- Chuyện gì vậy chị? Sao gấp vậy?
Chị Liễu nói nhanh:
- Mợ Tư sảy thai rồi... nghe đâu băng huyết nữa, mày lên nhanh đi, đừng có hỏi nữa.
Trời đất, sảy thai... băng huyết!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!