Sau khi biết Lệ Kiêu học cùng trường với mình, Vân Đóa rất đỗi kinh ngạc nhưng không phải loại cảm khái "Duyên số thật kỳ diệu", mà là cô không
ngờ đến anh vẫn còn là sinh viên.
Có lẽ bởi vì dáng người và khí
chất của người đàn ông này quá mức trầm ổn và trưởng thành, cho nên cô
mới bỏ qua khuôn mặt trẻ tuổi của anh ta.
Vân Đóa lục lọi trí nhớ một hồi lâu cũng không nhớ nổi trường đại học của mình có nhân vật đáng chú ý như vậy—— nhưng nghĩ lại, với một người không thể nhớ mặt tất cả
các bạn cùng lớp như cô thì không biết cũng chẳng có gì lạ.
Đã
trở lại thành phố A, nhưng tâm trạng Vân Đóa vẫn chậm chạp chưa thể bình thường lại. Cô chỉ là đi Bali làm phù dâu thôi mà, như sự tình làm sao
lại phát triển theo hướng 'huyền huyễn' thế này chứ.
Hết chuyện
cười này đến chuyện cười khác thi nhau xuất hiện, mỗi lần nhớ lại cô chỉ muốn cào vào tường thôi huhu. Nhưng không biết vì lý do gì, dù đã cố
không nghĩ tới, nhưng trong đầu cô vẫn vô thức phát đi phát lại những
hình ảnh đó.....
Mỗi khi nhớ đến những hình ảnh trong mấy ngày ở
Bali, Vân Đóa đều hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng bình tĩnh của cô là cái kiểu nằm đạp xe mấy chục cái trên không rồi cầm ly uống
mấy ngụm nước lạnh:)
Tâm tình Vân Đóa rối loạn.
Không thể nói rõ là vì sợi dây chuyền Goro's kia..... hay là vì khuôn mặt điển trai của chủ nhân nó.
Sợi dây chuyền quá đắt tiền này trở thành củ khoai nóng phỏng tay, Vân Đóa
để nơi nào cũng sợ mất. Cô lại còn là người đặt đâu quên đó, đã quá quen với việc suốt ngày đi tìm đồ đạc trong nhà.
Đã liên tục ba ngày
Vân Đóa hô to "Dây chuyền đâu rồi? rõ ràng để đây mà!!! đâu rồi đâu rồi a a a a!", Trần Hi chịu không nổi nữa bèn kéo cô lại đeo sợi dây chuyền
lên cổ, tư thế như đang mang dây xích cho cún cưng vậy:)
Vân Đóa đưa tay vuốt mặt dây chuyền khắc lông chim đại bàng tinh xảo, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng quyết định không tháo xuống.
Thật vậy, không có cách nào giữ nó tốt hơn là đeo hẳn lên cổ cả. Nhưng bây
giờ, chỉ cần cúi đầu xuống là đã nhìn thấy sợi dây chuyền, khi thấy nó
cô lại nhớ đến...... một ít sự tình khó quên.
Còn có người nào đó.....
Chao ôi, đây là lần đầu Vân Đóa cảm thấy xem điện thoại cũng chẳng vui nổi:)
Vì để dời đi lực chú ý, cô quyết định tập trung vào công việc của mình, cô bắt đầu quay chụp video hình ảnh với đủ loại váy vóc.
Trên nền
tảng Bilibili, lượt người theo dõi Vân Đóa đã lên đến 700.000, nếu cố
gắng thì rất nhanh sẽ có thể đạt đến 1 triệu. Thời đại này, quả thực độ
chú ý và lưu lượng chính là tiền thật bạc thật.
Trước khi vào kỳ
học mới, Vân Đóa đã thuê một thợ quay phim đến và lôi kéo chị họ Trần Hi làm trợ lý, cả ba người cùng đến địa điểm quay ngoại cảnh.
Lần
này, dựa theo độ hot của video mới nhất cô tiếp tục lên ý tưởng quay
video váy lolita. Phần mở hộp đã quay tại nhà xong xuôi, chỉ còn tìm nơi thích hợp để quay lúc Vân Đóa mặc váy nữa là hoàn thành.
Mọi
người đều rất thích xem mở hộp những chiếc váy lolita xinh xắn, lại càng yêu thích mấy cô gái đáng yêu xinh đẹp mặc nó. Mỗi lần Vân Đóa đăng tải video cô mặc váy, xoay xoay pose dáng vài lần thì khu vực bình luận đã
tràn ngập xuýt xoa "đẹp đẹp đẹp x n " và "chết mất thôi". Khuôn mặt này
của cô đúng là có khả năng đánh gục trái tim người khác.
Trời đã
sắp vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn nóng kinh khủng. Trần Hi nhìn Vân
Đóa đang cười ngọt ngào dưới ánh nắng chói chang, trong lòng vừa cảm
thán quá xinh đẹp vừa có chút đau lòng em gái.
Chụp xong một
loạt ảnh, Vân Đóa nhanh chóng chạy vào bóng râm. Cô đang đeo nẹp váy nên không thể ngồi, chỉ có thể đáng thương hề hề mà đứng dựa vào lan can.
Thấy Trần Hi đưa đồ uống đến, cô vội vàng ngậm lấy ống hút, uống lấy uống để, "Haizz, kiếm tiền thật sự quá khó khăn......"
Trần Hi dùng khăn ướt lau nhẹ thái dương cho cô, cau mày nói: "Có ai ép em đâu chứ, không nên vội vã kiếm tiền thế này đâu."
Vân Đóa cuối đầu tiếp tục uống, không tiếp lời.
Để lên hình cho thật đẹp, hôm nay cô trang điểm khá đậm,kẻ mắt đen dài,
mũi nhỏ nhắn đánh khối đậm, môi cũng son đỏ được tô mờ viền môi, thoạt
nhìn sắc sảo hơn ngày thường nhiều. Cô còn kỳ công đội cả một bộ tóc giả xoăn sóng lớn phong cách châu Âu.
Kiểu trang điểm trưởng thành
theo phong cách retro này rất tôn gương mặt của Vân Đóa, khiến cô càng
trở nên xinh đẹp, trông như búp bê sứ.
Điều duy nhất không thay
đổi chính là làn da, nó trắng đến khó tin và không hề có chút khuyết
điểm nào, hệt như một viên ngọc trai long lanh dưới ánh mặt trời.
Trần Hi không nhìn em gái nữa, cô khe khẽ thở dài, "Cần gì phải vậy, hàng
tháng bố mẹ em gửi đến biết bao nhiêu tiền chứ? Bây giờ em lập tức mua
vài căn nhà cũng không hề khó khăn gì ——"
"Em và bọn họ từ lâu đã chẳng có quan hệ gì nữa."
Vân Đóa lạnh nhạt nói, "Tự em cũng kiếm được không ít."
Cô không cần hai người đó chu cấp.
Bố mẹ cô đã ly hôn, vì quyền nuôi con mà hai người gây gổ đến không thèm
nhìn mặt nhau—— nhưng cô thấy không phải họ tranh giành quyền nuôi con
mà chỉ lấy cớ để đẩy cô ra ngoài mà thôi.
Bọn họ nghĩ khi đó cô
còn nhỏ không hiểu gì, nhưng Vân Đóa bốn tuổi ngồi co ro sau ghế sô pha
ngày ấy đã nghe rõ từng lời hai người cãi nhau, cô luôn ghi nhớ hai từ
"gánh nặng" và "phiền toái" trong lòng biết bao năm nay.
Cuối
cùng, tòa án phán mẹ cô giành được quyền nuôi con, nhưng người mẹ đó lại gửi cô đến nhà dì nhỏ. May mắn thay điều kiện kinh tế nhà dì nhỏ rất
khá, dì và dượng lại vô cùng tốt bụng. Bọn họ chưa từng bạc đãi Vân Đóa, từ trước đến nay thứ gì Trần Hi có thì cô cũng sẽ có một phần tương tự, dù chỉ là hai chị em họ nhưng lại thân thiết như ruột thịt.
Nhưng nói đến cũng thật là châm chọc, sau khi bố mẹ cô ly hôn cả hai người
đều bắt đầu làm ăn phát đạt. Cuối cùng bọn họ mới nhớ tới mình còn một
cô 'con gái phiền toái'. Hai người bắt đầu gửi đến Trần gia tiền sinh
hoạt hàng tháng cho Vân Đóa, số tiền cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng số tiền này Vân Đóa đã đưa hết cho dì nhỏ, một xu cô cũng không thèm động đến.
Không thể lấy đồ của người khác một cách tùy tiện—— tốt nhất cũng đừng nên dễ dàng tin tưởng ai cả, nếu không có ngày nào đó bọn họ đột nhiên chán
ghét thì sẽ coi bạn như một gánh nặng mà vội vàng vứt bỏ.
Vẫn là dựa vào bản thân mới tốt, tự mình làm một phú bà chính hiệu ~
Chỉ cần có nhiều tiền, thì vô vàn phiền não cũng sẽ bay biến. Tất nhiên vẫn có những thứ quan trọng hơn cả tiền bạc, nhưng theo quan điểm của Vân
Đóa, những thứ đó đòi hỏi quá nhiều may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!