Chương 44: Cưng chiều tối thượng (7)-Dường như anh rất thích nốt ruồi nhỏ...
Hơi ngượng ngùng.
Trong phòng chờ yên tĩnh đến mức thần kỳ, chỉ có tiếng hít thở liên tiếp của nhóm vận động viên bọn họ.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Lệ Kiêu đột nhiên cầu xin được "cho ăn", mấy cậu
chàng nhỏ tuổi hơn há hốc mồm, đại khái là không nghĩ tới đại ca còn có
một bộ mặt khác như thế này; Từ Bân Bân, Kỳ Lãng bọn họ ngầm hiểu mà
trao đổi lẫn nhau qua ánh mắt, nhếch miệng cười cười, một vẻ mặt xem
kịch vui.
Các chàng trai cũng chưa nói gì, nhưng mặt Vân Đóa đã
bắt đầu nóng lên. Cô mím môi hơi thẹn thùng, mắt hạnh tức giận nhìn Lệ
Kiêu, nháy mắt với anh.
Người bạn trai bình thường rất ăn ý hệt
như không hiểu tâm tư của cô, anh nhét bánh lòng đỏ trứng được đựng
trong hộp vào tay cô, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt lưng cô, như đang thúc
giục cô cho mình ăn nhanh lên.
Người đàn ông khẽ mím môi, hàng mi chậm rãi rủ xuống, đôi mắt đen tựa mực như tan chảy, bên trong cảm xúc
dâng trào -- Vân Đóa không thể nói đó là cảm xúc cụ thể gì, nhưng cô
hiểu rõ cái này có ý là "Cục cưng sắp dỗi rồi đấy nhá":)
Không hiểu sao cô lại nhớ tới bộ dạng Lệ Kiêu uống say ngày đó, bướng bỉnh và ngây thơ, nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu cùng ái mộ, rồi lại vô thức
lộ ra tham muốn giữ lấy mãnh liệt.
Bây giờ anh... cũng y như thế.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, Vân Đóa không có ý muốn đút nhưng Lệ
Kiêu lại không thỏa hiệp, ánh mắt của các chàng trai xem cuộc vui chung
quanh cũng bắt đầu cười trêu chọc, càng ngày càng ẩn ý.
Bầu không khí có chút quỷ dị.
"Lệ Kiêu --" Cửa phòng nghỉ được đẩy ra, huấn luyện viên Phương đột nhiên xuất hiện.
Trong lòng Vân Đóa coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đã đến rồi sao? Vậy thì thật là tốt," Huấn luyện viên Phương ra hiệu
với Lệ Kiêu, "Giám đốc Chân và người đại diện đã có mặt, cậu cũng đã
tới."
Lệ Kiêu nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, chân dài bước về phía cửa ra vào. Đi được hai bước anh lại quay đầu lại nhìn Vân Đóa, "Đợi anh
một lát."
Giọng nói từ tính của người đàn ông rất trầm và dịu dàng, nhưng ánh mắt thật sâu sắc, giống như bên trong có sương mù dày đặc.
Phía sau lưng Vân Đóa tê rần vô cớ.
Cô nhớ tới sói xám và bé thỏ trắng trong truyện cổ tích-- lúc sói
xám lừa gạt bé thỏ trắng mở cửa, nhất định, nhất định cũng là vẻ mặt này.
** Đọc tại Wattpad riri_1127 hoặc blog "nhacuariri1127" để ủng hộ mình nhé~
Chuyến đi này của Lệ Kiêu lâu hơn dự kiến rất nhiều.
Kỳ Lãng nghĩ một cô gái cứ ở trong phòng nghỉ của đám con trai mãi thì
không tốt chút nào, anh dứt khoát đưa cô đi ra ngoài, hai người đi đến
tầng cao nhất của câu lạc bộ đợi Lệ Kiêu.
Cửa thang máy vừa mở, rõ ràng Vân Đóa đã nghe thấy một trận cãi vã.
Giọng nói phát ra từ văn phòng của giám đốc Chân. Nói cãi vã cũng không đúng, vì từ đầu tới cuối chỉ có giọng của một người-- là Rocky.
Giọng
nói lớn đặc trưng của người Latin nói cái gì cũng giống cãi nhau, lúc
này ầm lên thì lại càng khủng khiếp. Cánh cửa sắt dày của ông chủ cách
âm tốt, nhưng nó cũng không thể ngăn được giọng nói của Rocky.
Ông nói thật sự quá nhanh, Vân Đóa nghe không rõ. Tiếng Tây Ban Nha huyên
thuyên lên xuống, từng âm tiết đều biểu đạt sự bất mãn và phẫn nộ.
Vân Đóa nghiêng đầu nghe vài giây nhưng không nghe thấy giọng Lệ Kiêu. Cô nhìn về phía Kỳ Lãng khó hiểu.
Kỳ Lãng kéo khóe miệng hơi mất tự nhiên. Anh do dự giây lát, thấp giọng
giải thích cho Vân Đóa: "Là vì chuyện trận đấu của Kiêu ca."
"Trận đấu nào?"
"Là trận đấu cuối năm của WBC. Câu lạc bộ và công ty quản lý dự định để
Kiêu ca thách đấu đai vàng vô địch thế giới, hình như bọn họ đã chọn lựa đối thủ xong rồi, chuẩn bị đàm phán, nhưng huấn luyện viên Rocky không
đồng ý --" Kỳ Lãng hạ giọng, "Vô cùng phản đối, bốc hỏa rất lớn."
Vân Đóa ngơ ngác gật đầu, cái hiểu cái không.
Sau khi Lệ Kiêu đoạt được đai vàng châu lục thì còn có hai trận đấu đai
vàng nữa, thứ hạng thế giới đã tăng lên thứ 7. Anh là tuyển thủ trong
nước có thứ hạng cao nhất tại giải đấu này. Bước tiếp theo, tất nhiên là chạm đến vinh quang cao nhất-- đai vàng thế giới.
Nhưng bây giờ
Lệ Kiêu cũng không phải nói đấu là đấu, anh có thể lựa chọn đối thủ để
khiêu chiến, cũng sẽ có võ sĩ khiêu chiến anh. Đấu với ai, đấu thế nào
phải do câu lạc bộ hoặc công ty của hai bên thương lượng, thời gian và
địa điểm thi đấu, hiệp đấu, hạng cân, chi phí và các vấn đề khác phải
được chốt xong xuôi thì hai bên mới có thể lên đài.
Lần tranh đai vàng thế giới này, Lệ Kiêu sẽ thách đấu với võ sĩ người Mỹ Andrew.
Nhưng Rocky không tán thành việc học trò thi đấu với Andrew. Hơn nữa nhìn bộ dạng còn là phản đối vô cùng kiên quyết.
Một tiếng "Rầm" vang lên, cửa bị mở. Mặt Rocky tối sầm hung hăng đi ra,
nhìn tư thế hẳn là vừa bùng phát cơn giận nhưng vẫn chưa nguôi ngoai.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!