Tôi bước vào nhà, tâm trạng nặng nề như đeo đá.
Cuộc đời chúng tôi như một cái vòng luẩn quẩn.
Đi mãi, đi mãi cuối cùng cùng gặp nhau tại điểm xuất phát.
Nhưng tôi tin chắc một điều, tất cả những gì đã xả ra là để nối kết tôi và Sa.
Những người cha, người mẹ độc ác, tàn nhẫn ích kỷ ấy đã phải trả giá cho những gì mình gây ra.
Còn chúng tôi, chắc chắn sẽ được hạnh phúc.
Chúng tôi sẽ không đi theo vết xe đổ của họ, không thể trượt dài trong cái vòng quay nghiệt ngã ấy được.
Chúng tôi sẽ tìm mọi cách để vùng vẫy, để thoát khỏi nó.
Nếu không, một ngày nào đó, cả tôi, cả Sa đều sẽ bị đè bẹp trong cái bánh xe tàn khốc ấy.
“Em có nhớ anh đã từng nói, được gặp anh là số mệnh của em hay không? Đến bây giờ anh vẫn tin như thế.”
Sa nằm gối đầu trên tay tôi, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy tôi thật chặt:
“Phải, ngày đó em không chết, có lẽ là vì số mệnh muốn em gặp anh.”
Tôi mỉm cười hôn lên trán Sa.
Rồi cậu nói:
“Cái ngày mà anh thấy em chơi đàn, anh nhớ không?”
“Ừm...”
“Hôm đó là ngày giỗ của mẹ em… Cho đến bây giờ, em vẫn nghĩ mình là kẻ đã giết bà ấy.
Vì thế, mỗi lần tới ngày đó, em đều chơi bản nhạc mà bà ấy yêu thích.
Làm như thế có lẽ bên kia thế giới bà ấy sẽ thông cảm và tha thứ cho em… Nhiều lúc em tự hỏi, người đàn ông đó rốt cục có ma lực nào làm cho mẹ si mê đến điên dại như vậy…”
Tôi ngập ngừng trong giây lát rồi nói:
“Là đôi mắt.”
“Đôi mắt?”
“Đôi mắt xanh thẫm, chất chứa một trời buồn thương.
Nhìn vào đôi mắt xanh đó, người ta sẽ có cảm tưởng như mình bị nhấn chìm trong một đại dương đầy nước.
Đôi mắt đẹp đến nao lòng…”
“Sao anh biết?”
Tôi cười khúc khích:
“Em vẫn không nhận ra là mình được thừa hưởng đôi mắt của cha sao.
Chính đôi mắt của em đã cuốn hút anh.
Vào cái ngày lộng gió đó, lần đầu tiên trong đời, anh nhìn thấy một thứ đẹp đẽ đến vậy, như một báu vật toả sáng lung linh trên thế gian đầy bẩn thỉu.
Một vẻ đẹp mà khi nhìn thấy, anh đã nghĩ một khi được chứng kiến, dù có chết cũng mãn nguyện…”
Sa suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Thật kỳ lạ… dù cho những người làm cha, làm mẹ có hắt hủi, ghẻ lạnh, tàn độc đối với mình, thì việc mình thừa hưởng những gì của họ đều không thể chối cãi.
Mỗi khi nghĩ đến việc mình mang dòng máu của hai người đó, em lại muốn tự huỷ hoại mình.
Em muốn những gì thuộc về họ sẽ biến mất, tan thành hư vô.”
Tôi hôn lên tóc cậu:
“Khi còn trong bụng mẹ, em là một phần cơ thể của bà.
Khi em chui ra khỏi cái bào thai đầy nước ấy, em là em.
Em không là của ai, cũng chẳng thuộc về ai cả.”
Khi tôi dứt lời, Sa càng ôm tôi thật chặt.
Khẽ nói:
“Không, em là của anh.
Mãi mãi…”
Cậu áp sát mặt vào ngực tôi như chú chim non lạc đàn đã tìm được đường quay về với tổ ấm.
Tôi cũng ôm lấy cậu, hôn lên bờ môi phớt đỏ.
Kể từ bây giờ, cậu chính là của tôi, một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi…
Sáng hôm sau, tôi vươn mình thức dậy, nhìn đồng hồ, ngạc nhiên khi thấy chỉ mới có năm giờ sáng.
Chắc là Sa đã đi chợ rồi.
Bạn đang đọc bộ truyện Đại Dương Xanh Thẫm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đại Dương Xanh Thẫm, truyện Đại Dương Xanh Thẫm , đọc truyện Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm chương mới