Nhận được cuộc gọi của thám tử tư, Tùng Quân tức tốc tìm cách liên hệ với vị bác sĩ mười năm trước trực tiếp phẫu thuật chữa trị cho hắn.
Vị bác sĩ tên Văn, trạc tuổi ba hắn, v nổi tiếng là bác sĩ giỏi khoa thần kinh.
Dĩ nhiên độ nổi tiếng luôn đi liền với sự bận rộn.
Vì vậy mà mất vài ngày Tùng Quân mới có thể hẹn được ông.
Bác sĩ Văn ngồi đối diện Tùng Quân, kéo gọng kính quan sát hắn.
Người trước mặt có vẻ rất quen mắt, nhưng nhất thời ông không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Chẳng hiểu vì cớ gì hắn lại một hai đòi gặp mặt ông cho bằng được mới thôi.
Không những vậy, mà còn muốn gặp tại nhà riêng của ông.
Tùng Quân cầm lấy cốc trà từ tay bác sĩ Văn, đưa lên môi nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống bàn, từ tốn nói:
“Hôm nay tôi tìm đến ông là có chút chuyện cần hỏi.”
Bác sĩ Văn trả lời:
“Cậu cứ hỏi.
Nếu giúp được gì, tôi hứa sẽ không từ chối.”
“Ông có biết ông Trịnh Minh Tâm?”
Bác sĩ Văn trầm ngâm một lát, rồi gật đầu:
“Ông ấy là bạn thân của tôi.
Cậu sao lại nhắc tới ông ấy?”
“Tôi là con trai của ông ấy.”
Bác sĩ Văn nghe hắn nói vậy, thoáng ngạc nhiên, rồi hỏi:
“Ra là cậu, hèn gì khi cậu đặt lịch hẹn, tôi nghe cái tên có phần quen tai.
Chẳng hay cậu cần tôi giúp gì?”
Tùng Quân quan sát nét mặt của ông, rồi nói:
“Mười năm trước tôi từng bị tai nạn suýt chết.
Có phải ông là bác sĩ phẫu thuật cho tôi?”
Ánh mắt bác sĩ Văn thoáng dao động, rồi lắc đầu:
“Không phải.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu.
“
Tùng Quân nghi hoặc nhìn ông:
“Ngày đó tôi nằm ở bệnh viện K.
Nhưng khi tôi nhờ người của bệnh viện lục tìm hồ sơ bệnh án, toàn bộ đã biến mất một cách kỳ lạ.
Chắc chắn có ai muốn giấu đi.
Và đằng sau hành động này là đang che đậy cho một việc gì đó.”
Bác sĩ Văn nghe đến đây phì cười, xua tay nói:
“Đã mười năm trôi qua, có thể hồ sơ không còn lưu nữa.”
Nét mặt Tùng Quân không còn vẻ ôn hoà như vừa mới gặp, đanh lại nói:
“Nhưng tôi đã nhờ người điều tra và biết được năm đó ông chính là người trực tiếp phẫu thuật cho tôi.
Trong suốt thời gian tôi hôn mê, cũng chính ông đã tận tình chữa trị.
Ông… có phải nhân lúc đó làm gì não bộ của tôi?”
Bác sĩ Văn vẫn một mực phủ nhận:
“Tôi nói rồi.
Cậu đã hiểu nhầm, tôi quả thực chưa từng gặp qua cậu, chứ đừng nói chi phẫu thuật cho cậu.”
Tùng Quân bắt đầu mất kiên nhẫn, từ trong túi áo rút ra một phong bì đưa cho bác sĩ Văn.
Bác sĩ Văn đẩy gọng kính, nghiêng đầu khó hiểu, rồi xua tay lia lịa:
“Cậu không cần phải làm thế.
Dù cậu có dùng bao nhiêu tiền thì cũng vô ích thôi.”
Tùng Quân dùng ánh mắt sắc như dao đâm thẳng vào ông, rồi nhếch môi cười:
“Ông mở ra, xem có phải là tiền không?”
Bác sĩ Văn không biết thứ trong phong bì là gì, thận trọng cầm lấy và mở ra xem.
Ai ngờ vừa mở ra, ông liền giật mình đánh rơi phong bì xuống nền nhà, bên trong rơi ra nhiều tấm ảnh khác nhau.
Toàn thân run lẩy bẩy, ông vội vã nhặt lên thứ vừa rơi xuống, lấm la lấm lét nhìn xung quanh.
Tùng Quân điềm tĩnh nói:
“Sao? Ông có muốn nói, hay chờ những hình ảnh này phát tán ra ngoài?”
Bác sĩ Văn đổ mồ hôi hột, gương mặt nhăn nheo như già đi chục tuổi.
Hoá ra thứ Tùng Quân cho ông xem chính là những tấm hình chụp cảnh ông cùng với nữ y tá trẻ vụng trộm với nhau vô cùng thân mật.
Nếu những hình ảnh này lọt ra ngoài, ông còn mặt mũi nào gặp thiên hạ nữa.
Còn có bà chằn ở nhà, thể nào cũng xé xác ông ra thành trăm mảnh rồi đem làm mồi cho cá.
“Cậu dám cho người theo dõi tôi? Cậu có biết như vậy là xâm phạm quyền riêng tư không?” – Mặc dù trong lòng lo ngai ngái, nhưng bác sĩ Văn vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, tố ngược lại Tùng Quân.
Tùng Quân điềm nhiên ngồi vắt chéo chân, thu hồi phong bì lại:
“Tôi không cần biết có xâm phạm quyền riêng tư không.
Nhưng nếu ông có nửa điểm giấu diếm, trong vòng năm phút nữa, những hình ảnh này sẽ đến tay vợ ông.
Không những thế, chúng cũng sẽ ngập tràn trên các phương tiện truyền thông.”
“Cậu…” – Bác sĩ Văn tay run run chỉ về phía Tùng Quân, rồi bất lực thu về, ông hạ giọng nói – “Thôi được rồi…”
Ông một lần nữa kéo gọng kính, uống một ngụm trà và nói:
“Mười năm trước, cậu gặp tai nạn, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Ban đầu cậu chết lâm sàng, cứ ngỡ là đã không còn cứu được.
Nhưng trên xe cứu thương, cậu đột ngột tỉnh lại khiến các y bác sĩ giật mình muốn đứng tim.
Sau đó tôi chính là người thực hiện ca phẫu thuật cứu cậu khỏi lưỡi hái tử thần.
Nội việc này đã vô cùng khó khăn rồi.
Nhưng ba cậu lại còn muốn nhiều hơn thế nữa.”
Tùng Quân nheo đôi mắt lại, hỏi:
“Ông ấy rốt cục đã muốn ông làm gì?”
“Ông ấy muốn lặp lại não bộ của cậu, một phương pháp bị cấm, và trên thế giới ít ai dám mạo hiểm làm việc đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Đại Dương Xanh Thẫm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đại Dương Xanh Thẫm, truyện Đại Dương Xanh Thẫm , đọc truyện Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm chương mới