Khi Sa đến bệnh viện, bác sĩ Vĩ đã chờ sẵn.
Bác sĩ Vĩ nhìn thấy Sa dẫn theo vị khách không mong đợi là Tùng Quân bèn sa sầm nét mặt lại.
Tùng Quân cũng không khác gì bác sĩ Vĩ, đối diện với tên bốn mắt khó ưa, mắt chuyển sang hình viên đạn, chỉ hận không phải là đạn thật, bắn mù đôi mắt lúc nào cũng nhìn Sa đầy vẻ thèm thuồng kia.
Sa đến bên giường bệnh, thấy Alberto vẫn còn bất tỉnh, trên đầu quấn băng trắng, liền hỏi bác sĩ Vĩ:
“Ông ấy sao rồi?”
Bác sĩ Vĩ nói:
“Hôm trước ông ấy bị tai nạn nên được đưa vào đây.
Sáng nay tỉnh lại liền nhờ tôi đi tìm cậu.
Vừa mới tiêm thuốc xong và ngủ rồi.”
“Ông ấy nhớ ra mọi chuyện rồi sao?”
“Có lẽ vậy…”
Tim cậu đánh thịch một cái.
Ông ấy nhớ ra mọi chuyện, đồng nghĩa với việc vướng mắc mấy năm trước sắp được giải đáp?
Sa nhìn bác sĩ Vĩ, nói:
“Cảm ơn anh.
Anh… công tác ở bệnh viện này à?”
Bác sĩ Vĩ gật đầu:
“Phải, tôi đã làm ở đây được hai năm rồi.
Tình cờ là bác sĩ chữa trị cho Alberto.
Ban đầu cũng tính liên lạc với cậu, nhưng chuyện lần trước xảy ra, tôi không biết là cậu có muốn gặp ông ấy không nên chần chừ mãi.
Ai ngờ chính ông ấy chủ động nhờ tôi tìm cậu.
Vậy, cậu cứ ở đây, tôi có việc phải đi.
Có gì cần thì gọi tôi.”
Nói rồi hắn bước ra khỏi phòng bệnh, không quên liếc nhìn Tùng Quân một cái.
Trong phòng bệnh chỉ còn ba người, Tùng Quân, Sa và Alberto đang bất tỉnh, thấy vẻ mặt bất an của cậu, hắn tiến đến an ủi:
“Ông ấy đã qua cơn nguy hiểm, không sao đâu.” – Rồi ngạc nhiên nhận ra người đàn ông nằm trên giường có chút quen mắt, chẳng phải là người mấy ngày trước hỏi đường hắn hay sao?
Sa gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông mà cậu phải gọi là ba kia.
Đang lúc ấy, Alberto bỗng cử động các ngón tay, rồi mở bừng mắt ra.
Vừa nhìn thấy Sa, ánh mắt ông không giấu được nỗi xúc động, khó nhọc cất tiếng gọi:
“Sa…”
Sa nhìn ông đăm đăm, không thể đoán được là ông đã nhớ ra hay chưa, bèn nói:
“Alberto, ông thấy trong người thế nào? Có cần tôi liên lạc với Alexander?”
Nghe nhắc đến Alexander, Alberto đau đớn nhăn mặt, ông lắc đầu, khổ sở nói:
“Không… Đừng gọi ông ấy! Sa… ba đã nhớ ra tất cả rồi.
Nhớ ra mẹ con, nhớ ra bọn ta đã gặp gỡ, yêu nhau như thế nào, bị ngăn cấm ra sao…”
Sa nhìn Alberto, hỏi:
“Nhớ cả việc đã ruồng bỏ mẹ con tôi?”
Alberto lắc đầu, đau đớn nói:
“Ba không bỏ rơi hai người, thật đó, Sa à.
Ngày hôm đó, ba bị người ta đánh thuốc mê.
Tỉnh lại đã quay về Ý.
Rồi tai nạn xảy ra, ba quên đi tất cả, quên đến tận bây giờ...”
Sa bàng hoàng không tin vào tai mình, là ai, là ai đã nhẫn tâm đẩy gia đình cậu vào cảnh chia ly?
“Còn Alexander, chẳng phải ông đã tìm được cho mình tình yêu mới rồi sao?”
Alberto cau đôi mày lại, ánh mắt buồn rười rượi:
“Ba không hiểu vì sao ông ấy lại nói dối… Ba đã tin tưởng, đã yêu thương người đàn ông ấy.
Vậy mà tất cả đều là sự giả tạo…”
Nói rồi ông nhìn Sa, ánh mắt khẩn thiết nói:
“Sa, ba thực sự xin lỗi, đã để mẹ con con phải khổ sở như vậy…”
Sa cúi gằm mặt, nỗi buồn thương dâng trào trong mắt.
Vốn ra cậu phải hận người đàn ông đó, phải mắng ông ta vì đã bỏ rơi mẹ con cậu.
Nhưng nghe ông kể lại sự tình như vậy, thì cậu còn cớ gì mà hận nữa.
“Ba không có lỗi gì cả.
Lỗi ở những người đã ngăn cấm tình yêu của hai người.
Con không có lý do gì để hận ba nữa…”
Một sự vui mừng dâng trong ánh mắt Alberto, hai người ôm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi.
Sau khi nói hết những tâm sự trong lòng, Sa và Tùng Quân quay về.
Trên đường về, Sa nói:
“Mấy ngày này có lẽ em sẽ thường xuyên tới bệnh viện chăm sóc ba.”
Tùng Quân đi bên cạnh, gật đầu.
“Có gì cần thì gọi anh.”
“Cảm ơn anh…”
“Sao lại cảm ơn anh?”
“Lúc nãy, khi nghe ông ấy bị tai nạn, đất trời như đổ sụp.
Em không biết phải làm gì, em sợ phải chứng kiến thêm một người thân yêu rời khỏi thế gian này.
Nhưng vì có anh bên cạnh, em cảm giác như mình được cứu rỗi… Đã bao nhiêu lần anh cứu em ra khỏi những cơn bão rồi, anh có biết hay không?”
Tùng Quân nhìn Sa, hắn không biết đã cứu cậu từ bao nhiêu cơn bão, dù ký ức chưa hoàn toàn quay lại, nhưng vẻ mặt cậu lúc này, khiến hắn bỗng có cảm giác muốn chở che.
Hắn nắm lấy đôi bàn tay thon thả của cậu:
“Dù cho em có lạc trong bao nhiêu cơn bão nữa, thì anh sẽ không từ nan, đuổi theo, chở che cho em.
Anh nhất định không đánh mất em nữa…”
—
Những ngày sau đó, Tùng Quân tiếp tục trị liệu tại nhà bác sĩ Văn.
Còn Sa thường xuyên lui tới chăm sóc cho Alberto, ít có thời gian gặp hắn, chỉ hẹn nhau cuối tuần sẽ đến đón Alberto xuất viện.
Hôm nay đã đến ngày hẹn mà vẫn không thấy Tùng Quân liên lạc, cậu cầm lấy điện thoại, gọi cho hắn.
Nhưng cậu không ngờ, trong điện thoại, người kia lại vô cùng lạnh nhạt bảo:
“Sao tôi phải đi cùng cậu?”
Bạn đang đọc bộ truyện Đại Dương Xanh Thẫm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đại Dương Xanh Thẫm, truyện Đại Dương Xanh Thẫm , đọc truyện Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm chương mới