Sau khi rời khỏi nhà Tùng Quân, Sa trở lại Sài Gòn, tiếp tục lao đầu vào công việc.
Nhịp sống hối hả nơi đây khiến cậu không có thời gian để suy nghĩ về chuyện xưa nữa.
Ba tháng sau, cậu được mời tham gia trình diễn trong một đại nhạc hội do hội doanh nhân tổ chức.
Đại nhạc hội có sự góp mặt của rất nhiều nghệ sĩ gạo cội.
Nhưng không vì thế mà Sa kém nổi bật.
Chàng trai trẻ mang hai dòng máu, vẻ ngoài thanh tú, tuấn mỹ, cùng tài chơi violin điêu luyện, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cậu.
Tuy nhiên, có một sự việc diễn ra mà chính cậu cũng không ngờ tới.
Khi sắp kết thúc nhạc hội, MC ra sân khấu, giới thiệu một tiết mục đặc biệt:
“Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu một người, là doanh nhân thành đạt, nhưng anh ấy có một tình yêu mãnh liệt với violin…”
Nghe đến đây cậu bắt đầu cảm thấy lùng bùng lỗ tai, chắc không có sự trùng hợp như vậy chứ? Đã trốn hắn nhiều tháng trời, cứ nghĩ duyên phận giữa cả hai đã cắt đứt, lẽ nào vẫn thoát không được?
Đúng như điều cậu đang lo nghĩ, bước ra sân khấu chính là Tùng Quân.
Gương mặt tươi cười quen thuộc ấy khiến tim của cậu lần nữa lại đập lỡ nhịp.
Nhưng trong phút chốc cậu liền nén chặt con tim, đưa tay tát cho mình một cái để tỉnh ngộ.
Tự nhủ không nên tiếp tục dây dưa với người này, cậu xách đàn toan đi về trước.
Đúng lúc ấy, trên sân khấu vọng ra một giọng nói quen thuộc khiến cậu chợt dừng lại:
“Bản nhạc này, tôi xin phép tặng cho một người.
Người ấy cũng là một nghệ sĩ violin biểu diễn trong đại nhạc hội lần này.
Tôi đặc biệt tổ chức đại nhạc hội, để có cơ hội đứng chung một sân khấu với cậu ấy.
Mặc dù, cậu ấy đang tránh mặt tôi, nhưng tôi tin, âm nhạc sẽ một lần nữa sẽ dẫn lối cho chúng tôi tìm thấy nhau…”
Cả khán phòng bỗng trở nên nhao nhao trước sự phát biểu của Tùng Quân.
Sa như hoá đá tại chỗ khi bài “Song for a stormy night” vang lên.
Thì ra đại nhạc hội lần này có sự can thiệp của hắn.
Vậy mà cậu không biết gì cả.
Nhưng như thế thì đã sao? Cậu không muốn phải nghe lời đường mật ấy nữa.
Lần này, cậu quyết tâm ra về.
Thế mà trời không chiều lòng người, cậu chưa đi được bước nào, quản lý bỗng ở đâu xuất hiện, ngăn lại:
“Ê, chạy đi đâu? Đã hứa là sau buổi diễn sẽ cùng đi ăn.
Cậu không được trốn!”
“Vậy em ra quán trước.
Mọi người cứ thong thả!”
Nói rồi Sa ba chân bốn cẳng chuồn mất, chỉ sợ ở đây một giây phút nào đó nữa thì Tùng Quân sẽ xuất hiện trước mặt cậu.
Cậu không dám chắc khi đối diện với hắn, cậu còn có thể cứng rắn như đã tự nhủ lòng không.
Nhưng chạy trời không khỏi nắng.
Trong khi ngồi chờ mọi người, cậu bỗng nghe tiếng lao nhao bên ngoài.
Bước vào là đồng nghiệp, quản lý, và sự xuất hiện của vị khách không mời, Tùng Quân.
Sa vừa nhìn thấy hắn,mặt mày biến sắc, liền muốn nhấc chân đi về ngay lập tức.
Nhưng quản lý nhanh chóng chặn lại:
“Lại trốn? Hôm nay không được! Cậu ngồi yên đó cho tôi!”
Tùng Quân vẻ mặt vô tội bước đến ngồi xuống cạnh cậu.
Hiện tại trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, cậu đành ngoan ngoãn ngồi im.
Mọi người yên vị rồi, đồ ăn cũng bày biện lên.
Quản lý liên tục liến thoắn:
“Giới thiệu với mọi người đây là Chủ Tịch Trịnh Tùng Quân của tập đoàn Tâm Minh.
Trước đây có vài hiểu lầm nho nhỏ, tôi có điều không phải với anh, nhưng hiện nay coi như xí xoá hết.”
Nâng ly lên mời hết một lượt, quản lý lại nói tiếp:
“Bữa tiệc hôm nay là anh Tùng Quân mời, đích thân chọn lựa nhà hàng năm sao này để chiêu đãi chúng ta.
Vì một người đặc biệt…”
Quản lý vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Sa, khiến cậu lúng túng giấu mặt dưới gầm bàn, gương mặt đỏ lựng.
“Sa à, nói gì đi chứ! Người ta đã đích thân tặng cậu một bản nhạc, tỏ tình ngay trên sân khấu, vậy mà không chút cảm động chuồn mất, cậu không có lời nào giải thích sao?”
“Phải rồi, phải rồi!” – Những người khác nhao nhao lên.
Sa liếc mắt nhìn người bên cạnh, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta, rồi nói:
“Tỏ tình là chuyện của anh ta! Không liên quan đến tôi!”
Tùng Quân nhếch mép cười:
“Vậy… em giải thích sao về việc chúng ta có cùng một kiểu nhẫn?”
Sa trố mắt ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn sáng loá trên tay Tùng Quân.
Cậu tưởng hắn vứt đi lâu rồi, vì cớ gì hôm nay lại đeo? Liếc xuống tay mình, cậu hận bản thân không dứt khoác tháo bỏ, dẫn đến tình cảnh như hôm nay.
Sa không thể biện minh, mọi người lại xôn xao.
Mấy chị em thì nhìn nhau cười khoái chí.
“Phải phạt, vì tội giấu chúng tôi!”
Đêm hôm ấy mọi người liên tục chuốc bia, Sa không thể từ chối, uống đến mặt mày đỏ như gấc.
Thấy cậu say đến ngồi không vững, Tùng Quân bèn ngăn lại:
“Cậu ấy say rồi, tôi đưa cậu ấy về.”
Nói rồi, hắn đứng dậy đỡ cậu bước ra về.
Sa thấy hắn chạm vào người mình, liền gạt tay hắn ra:
“Tôi tự về được.”
Dứt lời, cậu loạng choạng bước ra ngoài, Tùng Quân vội đuổi theo trước sự reo hò của những người còn lại.
“Sa! Chờ anh!”
Sa mặc kệ Tùng Quân, dùng hết sức đi nhanh nhất có thể để hắn không đuổi kịp.
Nhưng đôi chân phản chủ không chịu nghe lời, vừa đi được vài bước đã mất đà ngã xuống.
Đúng lúc Tùng Quân đuổi tới nơi, đỡ lấy cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Đại Dương Xanh Thẫm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đại Dương Xanh Thẫm, truyện Đại Dương Xanh Thẫm , đọc truyện Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm chương mới