Bị Tùng Quân hành muốn chết đi sống lại, đến tận hôm sau Sa vẫn không lết nổi ra khỏi giường.
Nằm cả ngày trời, đến ba giờ chiều, cậu uể oải ngồi dậy, bước chân xuống giường, một trận chóng mặt ập tới khiến cậu suýt ngã nhào, Tùng Quân vội vàng đỡ lấy, lo lắng nói:
“Em đang sốt, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Cậu vịn tay hắn, giọng nói khàn khàn:
“Em phải đi, tối nay có buổi diễn.”
Tùng Quân giữ chặt lấy cậu:
“Để anh gọi quản lý kiếm người thay.”
“Không sao, em chịu được.
Mọi người đã luyện tập rất lâu rồi, em lại là violin chính.
Giờ này kiếm người thay sẽ không kịp.”
Nói rồi cậu mặc kệ Tùng Quân ngăn cản, lảo đảo đứng dậy đi thay quần áo.
Tùng Quân thấy cậu như vậy, trong lòng ngập tràn ân hận vì đã quá mạnh tay.
Hắn không yên tâm để cậu đi một mình bèn chạy theo sau, đưa cậu đến nhà hát.
Sa mặc một bộ vest màu trắng, da cậu đã trắng, nay vì bệnh, sắc mặc trở nên nhợt nhạt, toàn thân như trong suốt.
Quản lý được một phen hốt hoảng khi thấy Tùng Quân dìu cậu tới, cả người xiêu vẹo dựa hẳn vào người hắn, mặt mày lúc trắng lúc xanh.
“Sao lại bệnh ra nông nỗi này?”
Hắn vừa hỏi vừa nhìn Tùng Quân.
Thấy vẻ mặt áy náy như vừa phạm tội của người nọ, quản lý lờ mờ đoán ra sự tình, lườm một cái như muốn rớt con mắt ra ngoài.
Sa thoát ra khỏi vòng tay của Tùng Quân, cố giữ bước chân vững vàng để hắn thôi lo lắng, rồi cùng quản lý đi vào phòng trang điểm.
Cậu vừa ngồi xuống, đã thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Sa không hề biết chuyện bài báo hôm qua, chẳng hiểu nguyên nhân từ đâu, đưa mắt nhìn quản lý đầy vướng mắc.
Quản lý nhìn là đoán ngay cậu chưa biết gì, lãng tránh ánh mắt của cậu, rồi vỗ vỗ tay nói lớn:
“Mọi người khẩn trương lên! Làm gì mà lề mề quá vậy! Còn hai tiếng nữa đến giờ biểu diễn rồi!”
Nghe thấy giọng nói lanh lảnh của quản lý, mọi người mới bắt đầu động lấy đồ nghề, tập trung làm việc.
Một tiếng sau, cậu đã được trang điểm xong, lớp phấn son tạm thời che đi vẻ tái nhợt trên gương mặt.
Trong khi chờ đợi ra sân khấu, Sa ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quản lý chạy lăng xăng lo đủ thứ chuyện.
Bên tai cậu loáng thoáng tiếng bàn tán xôn xao:
“Không ngờ cậu ta nhìn hiền lành vậy mà đi giật chồng người khác.”
“Tôi còn ước lấy được người chồng đẹp trai như cậu ta.
Ai ngờ lại là gay.”
“Giới nghệ sĩ là thế, để được nổi tiếng, nhiều khi tự bẻ cong giới tính của mình.
Cát xê của nghệ sĩ violin không biết thế nào mà cậu ta lại phải cặp kè với đại gia?”
“Mà biết gì không? Hôm qua lên báo rầm rộ như thế, vậy mà ban nãy, vị Chủ Tịch kia còn đích thân đưa cậu ta đi diễn.”
“Anh ta cũng đẹp trai lắm nha! Không chừng bị chơi ngải rồi.
Vợ đẹp thế mà còn chê.”
“Nhưng tôi thấy hai người đó cũng xứng đôi mà!”
“Tôi chỉ thấy kinh tởm! Xứng đôi cỡ nào mà phá hoại gia đình người khác thì cũng chẳng ra thể thống gì!”
Cậu chuyện sẽ chẳng có hồi kết nếu quản lý không bước vào và tình cờ nghe thấy.
Hắn giả vờ ho mấy cái, những cái miệng nhiều chuyện kia lập tức im bặt.
Lúc này Sa cũng mở mắt ra, đứng dậy và đi phớt qua bọn họ hướng về phía sân khấu như thể chưa nghe thấy gì.
Quản lý giận đến mặt mũi đen xì, gằn giọng:
“Cẩn thận cái miệng của mấy người đó!”
Nói rồi hắn cũng theo cậu bước ra ngoài.
Sa đứng trên sân khấu kéo đàn, tâm trí cứ lơ lửng nhớ đến lời bàn tán của những người kia.
Hèn gì hôm qua sau khi cậu tỉnh lại, thái độ của Tùng Quân hơi khác lạ, thì ra là giấu cậu chuyện này.
Chuyện lớn như vậy, sớm muộn gì cậu cũng biết thôi.
Dù biết hắn lo cho mình, nhưng cậu vẫn thấy hơi giận.
Nếu hắn nói ngay từ sớm, thì cậu cũng đã không bị sốc như hiện giờ.
Buổi diễn kết thúc, Sa và mọi người cúi chào khán giả.
Bất ngờ MC lên tiếng giữ chân cậu lại:
“Xin cậu Trường Sa dừng bước ạ.
Hôm nay cậu thật xuất sắc, chương trình mong cậu dành một ít phút giao lưu với khán giả.
Không biết cậu có sẵn lòng hay không?”
Sa lúng túng nhìn MC rồi nhìn xuống sân khấu, hướng mắt tìm quản lý, việc này không hề có trong kịch bản, nhưng nếu từ chối thì sẽ mang tiếng là chảnh choẹ, mất lịch sự, cậu bèn miễn cuỡng gật đầu.
MC vui vẻ hướng tới sân khấu, rồi hỏi:
“Có vị khán giả nào muốn giao lưu đặt câu hỏi với cậu Trường Sa không ạ?”
Một vài cánh tay giơ lên.
MC xông xáo bước xuống sân khấu đưa mirco cho một cô gái trẻ:
“Em là fan hâm mộ lâu năm của anh.”
Sa đứng một mình trên sân khấu, cơn sốt làm cho cậu cảm thấy choáng váng, nhưng phải cố mỉm cười, tự nhủ chỉ chịu đựng một chút nữa sẽ được về nghỉ ngơi rồi.
Cậu không biết được rằng, dưới hàng ghế khán giả có một người còn nóng ruột hơn cả mình.
Tùng Quân ngồi xem mà trên ghế như mọc chông, nhấp nhỏm không yên.
Hắn nhìn thấy cậu đứng không vững, vẻ mặt mệt mỏi như sắp ngất, muốn lao đến sân khấu và kéo cậu về ngay lập tức.
Cô gái trẻ tiếp tục nói:
“Nhưng hôm qua, có một tin tức làm em vô cùng thất vọng về anh.
Người ta nói anh là gay, lại còn giật chồng một nữ doanh nhân.
Anh có thể cho khán giả, những người hâm mộ của anh một lời giải thích không?”
Cả hội trường bắt đầu xôn xao.
Quản lý nghe cô gái hỏi thế, lập tức gọi cho biên kịch kịch bản sân khấu, giận đến xì khói, nói như quát:
“Việc phỏng vấn này không hề có trong kịch bản! Nói, ai đã tự ý sửa đổi?”
Biên kịch cũng ngơ ngác không biết chuyện gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Đại Dương Xanh Thẫm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đại Dương Xanh Thẫm, truyện Đại Dương Xanh Thẫm , đọc truyện Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm chương mới