Khi Tùng Quân cõng Sa về đến nhà trọ, trời lại đổ mưa.
Tiếng mưa hòa với sóng biển từ xa liên hồi đập vào bờ, ầm ào như tiếng thét gào thê lương của một con quái vật khổng lồ trong màn đêm tăm tối.
Anh mở cửa ra, nhanh chóng bước vào nhà rồi thả cậu xuống.
Sa lẳng lặng ngồi trên giường không nói câu nào.
Tùng Quân lấy trong tủ quần áo ra hai bộ đồ.
Một bộ anh đưa cho Sa, ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi:
"Mau tắm rửa rồi thay vào đi.."
Thấy Sa nhìn mình như sinh vật lạ, anh ấp úng:
"Đồ đã giặt kỹ rồi! lót..
chưa mặc bao giờ..
mới tháo mạc."
Nói tới đây, Tùng Quân bỗng cảm thấy gương mặt mình nóng bừng.
Trái với màu đỏ ửng trên mặt anh, sắc mặt của Sa tái nhợt.
Cậu dường như không để ý tới anh, lẳng lặng đón lấy bộ quần áo, đứng lên bước vào nhà tắm.
Ở bên ngoài, nghe tiếng nước chảy róc rách phát ra từ phòng tắm, khi nhanh, khi chậm, khi nhẹ nhàng như mưa rơi trước hiên, khi ào ạt như làn thác đổ nơi rừng sâu, cả người anh bổng như nổi mẫn, ngứa ngáy khó chịu, đứng ngồi không yên.
Tự hỏi đêm nay làm sao mà ngủ đây không biết?
Cửa nhà tắm bật mở.
Ngước lên, Tùng Quân đã thấy Sa bước ra với mái tóc ướt nước.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống, chảy dọc hai gò má, nhỏ tong tong dưới nền gạch.
Sa vừa tiến lại gần anh, vừa lau tóc.
Tiếng "thình thịch" trong lồ ng ngực như muốn tố cáo tâm tư của anh.
Từng chút, từng chút một, anh đã bị Sa cuốn hút, đẩy vào đại dương sâu thẳm, nơi mà chỉ có cậu mới biết được lối ra.
Áp lực của nước làm tim anh bị đè nghẹt không thể thở được, chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến nó vỡ tan tành.
"Tôi tắm xong rồi.
Tới lượt anh."
Giọng nói của Sa làm Tùng Quân bừng tỉnh.
Anh luống cuống đứng lên, quơ lấy bộ quần áo rồi chạy nhanh vào nhà tắm đóng cửa lại.
Nhà trọ không có nước ấm, lại chẳng có vòi sen, múc từng gáo nước đổ lên người mà Tùng Quân chẳng hề thấy lạnh.
Bỗng dưng vật nhỏ ở dưới ngu ngơ ngóc đầu lên, anh giật mình choáng váng ngã lăn xuống sàn.
Tiếng "phịch" rõ to hình như đánh động đến Sa ở ngoài kia.
Anh nghe có tiếng gõ cửa, rồi giọng cậu vang lên:
"Anh sao vậy?"
Tùng Quân cố nén hơi thở bất thường, lồm cồm bò dậy, cất tiếng nói:
"Tôi không sao.
Trượt chân ngã xíu thôi."
Bên ngoài là một khoảng im lặng, rồi anh lại nghe giọng nói êm tai đằng sau cánh cửa:
"Cẩn thận chút."
Một lời nói này của cậu khiến Tùng Quân cảm thấy hạnh phúc ngút trời.
Anh vội vàng xử lý thứ phản chủ bên dưới, tắm rửa thật sạch sẽ, rồi bước ra ngoài.
Khi anh đến bên giường, Sa đã ngủ từ lúc nào.
Mới năm phút trước cậu còn đứng chỗ kia, vì anh mà hỏi han, giờ đã im lặng nằm trên giường, hơi thở đều đặn, ngủ say như chưa từng trải qua chuyện ầm ĩ.
Tùng Quân ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lau khô tóc.
Xong xuôi, anh tiện tay lấy một quyển sách, vừa đọc vừa đợi tóc khô rồi mới đi ngủ.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Sa, cố không phát ra tiếng động, sợ đánh thức cậu.
Vừa đặt lưng xuống, chẳng hiểu sao anh lại thấy toàn thân như đông cứng.
Cảm giác hồi hộp này không biết từ đâu ập tới, làm anh chẳng tài nào chợp mắt.
Cứ thế, anh nằm im như khúc gỗ trên chiếc giường nhỏ, mắt mở thao láo.
Ngủ không được, nhưng cũng chẳng dám nhúc nhích sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Sa.
Anh nghe thấy trái tim mình đập loạn trong ngực, vô thức đưa tay, ấn nhẹ ngực trái.
Sợ rằng nếu không giữ lại thì nó sẽ bay luôn ra ngoài.
Trằn trọc mãi, cuối cùng anh cũng ngủ quên đi mất.
Cơn mưa vẫn rơi ầm ĩ ngoài trời, nhưng giấc ngủ của anh lại sâu và rất bình yên.
Cho đến nửa đêm, khi chuyển mình, cả cánh tay nặng ì của anh quàng luôn qua người Sa.
Trời mưa lạnh mà hơi nóng tỏa ra từ cậu làm anh giật mình mở mắt ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu mà sợ hãi.
Anh sờ trán cậu, quả nhiên sốt rồi.
"Nè, cậu có sao không vậy?"
Tùng Quân lay nhẹ Sa, nhưng cơn sốt làm cậu mê man không mở mắt nổi, chỉ co người run cầm cập và khẽ rên mấy tiếng.
Anh mở ngăn bàn lấy ra cái nhiệt kế.
"Ba mươi chín độ?"
Gay go rồi.
Nếu không mau chóng hạ sốt, không chừng đầu óc của thằng nhóc này sẽ hỏng mất.
Anh luống cuống lục tìm hộp thuốc cá nhân, lấy ra một viên sủi hạ sốt, cho vào cốc nước lọc, chờ nó sủi bọt gần hết, sau đó đỡ cậu dậy, khẽ gọi:
"Sa, dậy uống thuốc nào."
Sa mơ màng nghe giọng nói của anh lúc xa, lúc gần, cố gắng mở mắt ra, hớp một ngụm thuốc.
Bạn đang đọc bộ truyện Đại Dương Xanh Thẫm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đại Dương Xanh Thẫm, truyện Đại Dương Xanh Thẫm , đọc truyện Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm full , Đại Dương Xanh Thẫm chương mới