Cả đại quảng trưởng rơi vào im lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng cây kim rơi. Im lặng một lúc như vậy, nhưng chằng có một người nào xuất hiện ra cả. Võ Canh im lặng quan sát xung quanh, rồi lại nhìn qua Tàng Thiên Ca. Ở phương diện tinh thần lực, Võ Canh không so được với Tàng Thiên Ca, vì vậy nên mới có ý tứ dò hỏi. Tiếc rằng Tàng Thiên Ca cũng giống như hắn, dù đã dùng thần thức dò xét xunh quanh, thế nhưng cũng không thể phát hiện ra luồng ba động nguyên lực do người thần bí nọ xuất thủ. Trong lòng cả hai thầm nói, người nọ tuyệt đối là cao thủ.
Đám Long Uyên nhìn thấy Long Vô Mệnh bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Không còn đoán cũng biết, người đã cứu Long Vô Mệnh một bàn thua trong thấy đó chính là sư tôn bọn hắn – Tinh Hồn. Tuy rằng việc bọn chúng đến Tham Lang dong binh đoàn gây rối không có báo qua cho Tinh Hồn, nhưng hiển nhiên Tinh Hồn vẫn âm thầm quan sát bọn chúng, trong lòng cảm động không thôi.
Long Vô Mệnh thoát khỏi một kiếp thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, chỉ thẳng mặt Võ Canh, quát lớn:
- Lão khỉ đột khốn kiếp, không ngờ ngươi không quản mặt mũi, thực sự ra tay đánh ta.
Nói xong, Võ Canh ra hiệu cho Tàng Thiên Ca một cái, sau đó cả hai người nhún chân phi thẳng lên bầu trời, phá không mà đi. Ở xa xa, giọng nói hơi trầm của Võ Canh vang lại:
- Lữ Dã, chuyện lần này ta không thể can thiệp, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Trong sự kinh ngạc của Lữ Dã và tất cả mọi người, Võ Canh cứ như vậy mà bỏ đi. Trước đó, Lữ Dã còn tin tưởng rằng, với thực lực cường đại của Võ Canh sẽ dễ dàng trấn áp đám Long Uyên, trong lòng hắn còn đang thầm nghĩ về chuyện sẽ trường phạt bọn chúng như thế nào. Nhưng người tính không bằng trời tính, dĩ nhiên đám Long Uyên lại có một hậu thuẫn thần bí vô cùng vững chắc ở phía sau. Thậm chí ngay cả cuồng ngạo như Võ Canh cũng bởi vì thần bí nhân đó mà bỏ đi.
Bây giờ thì còn ai có dám ra mặt chống lại đám Long Uyên được nữa chứ? Chẵng lẻ hôm nay sẽ là ngày tàn của Tham Lang dong binh đoàn sao? Trong lòng Lữ Dã đau khổ không thôi.
- Hừ, bỏ chạy thì nhanh.
Long Vô Mệnh chửi một tiếng, thế nhưng trong lòng thì vui mừng khôn xiếc. Võ Canh chính là cường giả Đấu Thần kỳ, hơn nữa bên cạnh còn có một thanh niên đeo mặt nạ thần bí, thực lực thâm sâu dó khó nữa. Vừa rồi nếu không phải sư phụ hắn ra mặt, chỉ sợ người sẽ phải bỏ đi chính là hắn rồi. Sau đó Long Vô Mệnh liếc nhìn Lữ Dã, trừng mắt nói:
- Lão khỉ đột ấy trốn rồi, để bản công tử nhìn xem còn ai dám ngăn cản nữa đây?
Không nghi ngờ, đây chính là Long Vô Mệnh trực tiếp trấn nhiếp Tham Lang dong binh đoàn, thậm chí là tất cả mọi người. Trong ý thức của võ giả ở đây, cường giả Đấu Thần kỳ chính là một tồn tại trong truyền thuyết, lúc nghe đám Long Uyên nói Võ Canh chính là cường giả Đấu Thần kỳ, trong lòng bọn họ đã nghĩ đến kết quả bọn chúng sẽ thảm bại mà bỏ đi. Dĩ nhiên sau lưng bọn chúng cũng có một cao thủ Đấu Thần kỳ khác âm thầm tương trợ, mà thực lực người này so với Võ Canh còn muốn mạnh hơn. Giờ đây còn ai dám chống lại Long Vô Mệnh nữa? Đứng ra chẳng khác gì muốn chết cả. Ánh mắt đáng thương nhìn Lữ Dã, hôm nay, dù Tham Lang dong binh đoàn của hắn thảm bại lớn rồi.