Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn, trên mặt càng lúc càng đỏ.
"Ngươi..
Đừng làm như vậy?"
Tuy đời trước nàng rất vô lại, da mặt cũng dày, thích chơi lưu manh, cho nên cũng có không ít nam tử đàng hoàng bị nàng đùa giỡn, nhưng hiện tại nàng đã cải tà quy chính, tu thân dưỡng tính rồi.
Hắn không thèm để ý tới sự giãy giụa của nàng, toàn thân trần trụi, chậm rãi bước tới gần nàng.
"Ngươi..
Ngươi làm như thế, không sợ Nữ hoàng biết sao?"
Gần đây nàng luôn cảm thấy cơ thể không có sức lực, bây giờ càng cảm thấy kỳ lạ hơn, sâu trong nội tâm dâng lên một tia cảm giác quái dị, nàng biết đó là gì.
Thức ăn của nàng từ trước đến nay đều không có vấn đề, nhưng chén canh kia..
Nàng ngước mắt nhìn nam tử đã bò lên trên giường, từ từ tiến lại gần trước ngực nàng, thậm chí nàng còn ngửi được loáng thoáng mùi hương thoang thoảng trên người hắn.
"Nữ hoàng hiện giờ đang vội vàng sủng hạnh người mới, người xưa như ta nàng đã sớm vứt sau đầu từ lúc nào rồi.
Cho nên nói, vô tình nhất vẫn là đế vương." Đầu ngón tay hắn nâng cằm nàng lên, con ngươi như hắc diệu thạch đang phản chiếu bộ dáng kinh hoảng của nàng, hắn nở cười như hoa anh túc làm rung động lòng người.
"Huống chi, nàng còn vì chuyện Thái Nữ cưới quả phu mà vội đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có thời gian tới để ý tới ta hiện giờ như thế nào."
Tuy hắn cười rất vui vẻ, giống như tâm trạng đang rất tốt, nhưng Hàn Ngọc Sanh vẫn nhìn thấy sự tịch mịch cùng đau thương được giấu thật sâu trong đáy mắt của hắn.
Có lẽ, hắn đã từng vì Tống Thư Hoa nhẫn tâm cự tuyệt, mà đặt hết hy vọng vào Nữ hoàng, chỉ là đến cuối cùng vẫn chỉ nhận về thất vọng tràn trề.
Không biết do bị ma ám hay sao, Hàn Ngọc Sanh cầm lòng không đậu đưa tay xoa khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Biết rõ trong canh có vấn đề, nàng vẫn không thể phản kháng mà uống hết, có lẽ bản thân nàng cũng có vấn đề.
Nàng thở dài, vẫn thuận theo phản ứng của thân thể, kéo hai tay của hắn, để hắn ngã vào trong lòng ngực của mình, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng lại chanh chua của hắn.
Người này lúc đầu giống như có chút không dám tin tưởng mà mở to mắt, rõ ràng là tự hắn đưa tới cửa, thân thể lại cứng đờ.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, mặt mày của hắn lại tràn đầy ý cười, thuận theo mà thả lỏng thân thể, hùa theo động tác của nàng.
* * *
Xong việc.
"Ui eo của ta a."
"Ngươi thật không biết nặng nhẹ!"
Hàn Ngọc Sanh có chút bất đắc dĩ nhìn người vẫn luôn ăn vạ trong lòng ngực của mình.
Hai người bọn họ dây dưa một lần rồi một lần.
Là hắn tự làm tự chịu, bây giờ lại luôn la hét eo đau với nàng, cái này cũng không phải do nàng sai.
Kết quả, người này chẳng những không để ý tới vấn đề của nàng, con ngươi hẹp dài ai ai oán oán mà liếc nàng, giống như rất bất mãn, rồi lại hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục gào lên.
"Eo của ta.."
Rõ ràng là kêu đau eo, lại không làm gì, cứ nhìn nàng mà hét lên.
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn không nói gì, giằng co một lúc vẫn phải nhận thua, duỗi tay xoa xoa vòng eo của hắn.
Hắn không tiếp tục kêu đau nhức nữa, khóe miệng giương cao, nhào vào lòng ngực của nàng, dựa vào trước ngực, chọc chọc xương quai xanh trên cổ của nàng.
"Bây giờ ngươi đã làm vậy với ta, phải đối với ta phụ trách, biết không?"
Lời này lại làm Hàn Ngọc Sanh khó xử.
"Ngươi nói ta nên phụ trách với ngươi như thế nào?"
Nàng cau mày.
Thân phận của hắn là người trong hậu cung, là lang quân của đế vương, không phải là người nàng có thể dễ dàng nhúng chàm, đây cũng là lý do lớn nhất khiến nàng do dự rất lâu.
Bây giờ như vậy, nàng và hắn đã thành một đôi gian phụ dâm phu bị người người phỉ nhổ.
"Ngươi vĩnh viễn ở lại đây cùng ta đi.
Trừ phi ta đã chết, nếu không ngươi đừng mơ có thể rời đi, biết chưa?"
Người vốn dĩ đang cười ôn hòa, sau khi nói xong câu này, đôi mắt nhìn nàng lại hiện lên một tia hận ý cùng sát ý.
Lúc này Hàn Ngọc Sanh lại có chút do dự.
"Nhưng mà..
Ta cũng phải có con nói dõi chứ.
Tuy bây giờ thân phận của ta là người đã chết."
Đây chẳng qua là do nàng muốn tìm cớ.
Nguyên nhân thực sự là..
Hàn Ngọc Sanh nhìn hắn.
Thế giới này cũng không phải là nơi nàng có thể dừng lại, chờ đến thời cơ thích hợp, nàng vẫn sẽ phải rời đi.
Đừng hỏi nàng đến nơi nào, cho dù là nàng, nàng cũng không biết ngày mai mình sẽ về đến địa phương ra sao, nàng không có cách nào dễ dàng đồng ý hứa hẹn.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lại nhớ đến Hạ Vân Hoàn.
Ngày đó nàng không nên hứa hẹn sẽ không rời bỏ hắn, hiện giờ chắc hắn đang rất hận nàng.
"Con nối dõi?"
Hắn từ trong lòng ngực nàng giãy giụa ngồi dậy, trừng mắt nhìn thẳng vào nàng.
"Ngươi muốn tìm ai giúp ngươi sinh?"
Vấn đề này thật ra rất khó trả lời.
Hàn Ngọc Sanh liền trầm mặc.
Lỡ nàng trả lời sai rồi, người gặp tai ương vẫn là nàng.
Hắn lại nghĩ Hàn Ngọc Sanh trầm mặc chính là chột dạ.
Mặt hắn trầm xuống, cả người trần trụi đứng dậy, nhặt một kiện lại một kiện y phục rơi trên mặt đất mặc vào, rồi trực tiếp kéo cửa tầng hầm ngầm đi ra ngoài, mặc kệ Hàn Ngọc Sanh ở phía sau kêu hắn như thế nào cũng không thèm để ý tới.
Ngày thứ hai hắn không đến, ngay cả canh cũng không đưa, Hàn Ngọc Sanh mừng vì được thanh nhàn.
Bạn đang đọc bộ truyện Dấm Phu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Dấm Phu, truyện Dấm Phu , đọc truyện Dấm Phu full , Dấm Phu full , Dấm Phu chương mới