Áo mà Giang Tuân ném cho cô là chiếc măng tô màu đen, khi mặc vào người vạt áo dài tới cẳng chân, tuy không dày nhưng giữ ấm rất tốt.“Ái chà chà, có cả cà phê nữa này, đây đúng thật là đưa than ngày tuyết[1] mà, vừa hay tôi đang buồn ngủ.”Biên tập: Mèo
Dương Kiệt vẫn nhiệt tình dùng ngôn ngữ kí hiệu ra dấu cho cô, nói với cô đây là sếp của cậu ấy, gần đây công ty đang tiến hành một dự án lớn, tất cả nhân viên trong bộ phận nghiên cứu phải làm thêm giờ, sau khi kết thúc dự án họ sẽ có một kì nghỉ thật xứng đáng.
Trước khi đi mình để tóc ngắn qua tai, bây giờ tóc đã dài đến eo.Sau đó cô lại nghĩ, sao cố tình ngay thời khắc cô nhếch nhác thế này lại gặp được anh?Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không ai trong số họ để ý thấy sếp mình xuất hiện ở cửa phòng làm việc khi nào.“Tự nhiên bồ cúp điện thoại giữa chừng, mình gọi lại thì bồ không bắt máy, mình còn tưởng bồ xảy ra chuyện gì rồi.”“Tìm tôi sao?”
Chốc lát sau, Lý Tư Di ngẩng đầu, “Đi thôi, mình hỏi xong rồi.”
Ngay chính giữa sân khấu, một cậu trai đội mũ lưỡi trai đang vừa đàn vừa hát, giọng hát với âm hưởng sâu lắng ấy quả thật không hợp chút nào với vẻ ngoài trẻ trung của cậu ta.
“Tìm tôi sao?”
Tiếng gió vù vù thổi vụt qua bên tai, hoà lẫn với giọng nói lạnh lùng xa cách của Giang Tuân.
Nói chuyện đôi ba câu, người nọ đưa tay vẫy cô gái trẻ đứng cách đó không xa kêu qua bên này, cô gái mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhạt ôm sát người, vừa cuốn hút vừa quyến rũ.
Sau khi xuống cầu, Lý Tư Di dắt Cố Ảnh sang đường, “Mình nhắn tin cho Tiểu Kiệt rồi.”
Nhìn nhau đôi giây, Cố Ảnh lắc đầu với anh.
Có người đang định nói sếp còn bận hơn cả tụi em, thì đột ngột giọng nam trầm ấm nói xen vào / bước vào, “Tìm tôi sao?”
Hôm ấy trong giờ tự học buổi tối, Giang Tuân bị cô đeo theo hỏi mãi một vấn đề tới phát bực, cậu mới ra lệnh bắt buộc cô phải ngồi im tại chỗ.
Lý Tư Di ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn đang huyên thuyên, “Mình cũng đang ở trên cầu này, gặp bồ ngay ấy mà, mình cúp máy trước nhé.”
Cố Ảnh hoàn toàn không nghe được cô ấy nói gì, chỉ mơ màng đáp lại một tiếng ừ.
Đèn hình cầu phát ra những chùm tia sáng rực rỡ sắc màu, thi thoảng lướt ngang qua mặt anh, ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, dù chỉ một cái nhướng mi bất chợt trông vẫn thật tuyệt mĩ.
Ai có ngờ đâu, ngay thời khắc quyết định, cô lại hèn đi!!
Tiếng còi xe thúc giục vang lên ở đằng sau, Giang Tuân liếc nhìn cô, xoay người cầm lấy áo khoác đang mắc hờ sau lưng ghế, ném về phía cô một cách chuẩn xác.
“Ôi chao, vừa cao ráo vừa đẹp trai còn lắm tiền nữa.” Lý Tư Di hích vào khuỷu tay của Cố Ảnh một cái, nói thầm: “Động lòng chứ hả?”
“Nó vừa chuyển sang công ty mới này dạo gần đây thôi, bảo là hôm nay phải tăng ca.” Lý Tư Di nói.
Trước mắt Cố Ảnh bỗng tối sầm.
Sau đó cô lại nghĩ, sao cố tình ngay thời khắc cô nhếch nhác thế này lại gặp được anh?
Làm Cố Ảnh không khỏi nhớ lại thời cấp ba, rõ ràng anh ấy không phải người hoạt bát nhất, cũng chẳng phải người dẫn đầu, nhưng anh rất có tiếng, tất cả nam sinh trong lớp đều thích chơi với anh.
Đợi đến lúc cô lấy cái áo khoác trên đầu mình xuống, không còn vật cản tầm mắt nữa thì chiếc xe đấy đã chạy xa tít.
Cố Ảnh hoàn toàn không nghe được cô ấy nói gì, chỉ mơ màng đáp lại một tiếng ừ.
Chiếc áo khoác trên tay thật ấm áp dễ chịu, không biết liệu đó là độ ấm từ điều hòa hay là hơi ấm trên người anh còn vương lại bởi mới vừa cởi ra.
Nếu đổi lại bây giờ là hồi cấp ba, phỏng cô sẽ đáp lại một câu: “Vậy tớ sẽ hôn cậu một cái nhé?”
Ban nãy chỉ sau hai giây lưỡng lự ngắn ngủi ấy, trăm mối nghĩ suy của Cố Ảnh dần hồi tỉnh. Lúc ban đầu vì cô không muốn làm bẩn xe anh, giống như khi cô từ chối lòng tốt của những người khác.
“Không phải, là của.........” Ánh mắt lạnh nhạt của Giang Tuân chợt hiện ra trong đầu cô, cô nhún vai, khẽ nói bâng quơ: “Của một anh chàng đẹp trai tốt bụng thôi.”
Không biết cô gái ấy nói gì, anh nở nụ cười, tiếng cười trầm ấm mang theo chút uể oải khó tả.
Sau đó cô lại nghĩ, sao cố tình ngay thời khắc cô nhếch nhác thế này lại gặp được anh?
Rơi vào tình huống như này đây cô không thể nào cam đoan não mình còn hoạt động bình thường được nữa, sợ sẽ nói sai gì đó hoặc nói ra những lời không nên nói, thế nên từ chối lên xe anh chính là lựa chọn tốt nhất.
Có ngờ đâu tay chỉ mới vừa chạm tới thành ly thì ly nước đã bị người ta đè lại.
Ngoại trừ tay áo hơi dài, mặc vào người không nhìn ra đây là kiểu khác giới mà trông giống như dáng áo măng tô form rộng Hàn Quốc hơn.
Cố Ảnh cởi áo khoác của mình ra, cố nén đau lòng vứt nó vào thùng rác ven đường.
Cô ấy đưa tay chỉ vào toà nhà văn phòng ở trước mặt, “Lát nữa bọn mình đến phố ăn vặt sau lưng toà nhà này ăn cơm ha, công ty của Tiểu Kiệt ở ngay trên kia đấy.”
Áo mà Giang Tuân ném cho cô là chiếc măng tô màu đen, khi mặc vào người vạt áo dài tới cẳng chân, tuy không dày nhưng giữ ấm rất tốt.
Áo mà Giang Tuân ném cho cô là chiếc măng tô màu đen, khi mặc vào người vạt áo dài tới cẳng chân, tuy không dày nhưng giữ ấm rất tốt.
“Mình đói bụng quá.” Cố Ảnh buồn bực: “Bọn họ không thấy đói sao?”
Dương Kiệt năm nay 20 tuổi, không nói được, tai bị điếc nặng.
Ngoại trừ tay áo hơi dài, mặc vào người không nhìn ra đây là kiểu khác giới mà trông giống như dáng áo măng tô form rộng Hàn Quốc hơn.
Hai người nói nói cười cười, cuối cùng cũng xuống khỏi cầu.
Không phải chịu đựng những ánh nhìn quái dị xung quanh nữa, Cố Ảnh cảm thấy thư thái hơn hẳn.
Để mọi người yên tâm tăng ca, hai cô nàng Cố Ảnh và Lý Tư Di ra khỏi văn phòng, đi đến khu vực chờ ở quầy lễ tân ngồi đợi.
Cô nàng nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt lấp lánh tia sáng giảo hoạt.
Có điều chỉ rất nhanh thôi đầu óc đã bị những câu hỏi khác chiếm cứ: Anh nhận ra mình nên mới nhiệt tình ra tay giúp đỡ người bạn cùng lớp, hay chỉ đơn thuần tỏ ra thân thiện với một người xa lạ vừa làm được việc tốt?
Trước mắt Cố Ảnh bỗng tối sầm.
Lời đùa thế này thường sẽ đổi lấy một ánh lườm sắc lẹm từ đối phương, lần ngoại lệ duy nhất thế này.
Trong trí nhớ của Cố Ảnh, hình như Giang Tuân không thân thiện đến như thế, đặc biệt là đối với người xa lạ.
Nhưng không chờ cho Cố Ảnh kịp trả lời, cô ấy đã bị Dương Kiệt rủ đi theo đồng nghiệp của cậu chơi trò chơi.
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại giống như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Vốn nghĩ rằng Giang Tuân sẽ phớt lờ yêu cầu này của cô như bao lần khác, thì cậu chợt ngoảnh đầu sang, chầm chậm sít tới gần cô.
Quả thật Cố Ảnh có phần không nắm bắt được, cô xuất ngoại hồi cuối năm cấp ba, từ đó đến nay cũng sắp bảy tám năm trời hai người họ không gặp nhau.
Chỉ có mình Dương Kiệt là người có phản ứng đầu tiên.
Trước khi đi mình để tóc ngắn ngang tai, bây giờ tóc đã dài đến eo.
Trong khoảng thời gian ngắn mà vô tình chạm mặt nhau tận hai lần, nhất thời Cố Ảnh sững người ra, chôn chân một chỗ không phản ứng gì.
Anh không nhận ra cũng là lẽ dĩ nhiên.
Máy sưởi trong phòng toả hơi hết sức ấm áp, Cố Ảnh cởi áo khoác trên người ra mắc vào cánh tay, “Vất vả thế hả!”
Mà cho dù có nhận ra, ánh mắt của anh vẫn sẽ luôn như vậy.
Nửa tiếng sau, hai cô nàng Cố Ảnh và Lý Tư Di trên tay xách theo hơn mười ly đồ uống đứng trước cửa Công ty phát hành trò chơi Sở Nhất, cậu thanh niên tuấn tú từ bên trong bước ra đón họ.
Chẳng lẽ còn trông mong anh sẽ niềm nở hơn với mình nữa hay sao?
Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại giống như nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Đầu óc cứ mãi suy nghĩ lung tung, Cố Ảnh không để ý đến phía trước mình có người đi tới, định đi lướt qua đối phương thì chợt tay bị tóm chặt, giọng nói pha trò vang lên: “Hồn lạc đi đâu mất rồi?”
Mười mấy người ở đây căn bản đều là nam, chỉ có hai cô gái, xem cách bọn họ tương tác với nhau thì có vẻ quan hệ của Dương Kiệt khá hoà hợp với họ.
Thế nên cô không thể nhìn thấy được ý cười thoáng lướt qua trong mắt cậu bạn đằng sau mình, với biểu cảm “Tớ biết tỏng là sẽ thế này mà” hiện rõ trên mặt.
“Tư Di?” Cố Ảnh ngẩng đầu, vui vẻ ra mặt: “Sao bồ lại ở đây?”
“Tiểu Kiệt vẫn chưa tan tầm hả?” Cố Ảnh hỏi.
“Tự nhiên bồ cúp điện thoại giữa chừng, mình gọi lại thì bồ không bắt máy, mình còn tưởng bồ xảy ra chuyện gì rồi.”
Trước lời mời vô cùng nhiệt tình của họ, Cố Ảnh và Lý Tư Di mơ mơ hồ hồ đi theo họ đến một quán bar nằm trong khu trung tâm thành phố.
“Em nữa, em nữa, chứng rụng tóc của lập trình viên đã được kiểm chứng ngay trên người em.”
Lý Tư Di soi một lượt từ đầu đến chân cô, “Ban nãy không phải bồ nói quần áo dơ hết rồi sao? Máu đâu? Cái áo này......”
Hết chương 02
Cô bạn nói đến đấy, trong lời nói ẩn chứa thâm ý sâu xa: “Không phải của bồ đúng chứ?”
“Không phải, là của.........” Ánh mắt lạnh nhạt của Giang Tuân chợt hiện ra trong đầu cô, cô nhún vai, khẽ nói bâng quơ: “Của một anh chàng đẹp trai tốt bụng thôi.”
Cố Ảnh theo bản năng nhìn sang phía anh, theo tầm mắt, Giang Tuân mặc độc một chiếc áo sơ mi màu đen, người nhàn nhã tựa vào thành quầy bar, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.
“Trai đẹp hở?” Lý Tư Di túm tay cô đi thẳng về trước, “Vậy người ta có để lại thông tin liên lạc không? Mình nói cho bồ biết nhé, cái gọi là duyên phận thường hay bắt đầu như thế này đấy.”
“Cám ơn hai chị vì đồ uống ạ.”
Cố Ảnh vén lại mái tóc bị gió thổi tán loạn, cười nhạt: “Không có.”
Cố Ảnh vén lại mái tóc bị gió thổi tán loạn, cười nhạt: “Không có.”
“Được thôi.” Cố Ảnh chẳng thèm kì kèo đồng ý ngay, “Nhưng tớ có một điều kiện, cậu phải hôn tớ một cái.”
“Bồ có biết cụ thể nó làm việc ở bộ phận nào không?” Cố Ảnh đề nghị: “Hay là bọn mình mua đồ uống mang lên trên kia hỏi thăm thử, sẵn nhờ đồng nghiệp của nó chiếu cố đến nó nhiều hơn.”
Hai người nói nói cười cười, cuối cùng cũng xuống khỏi cầu.
Bọn họ không hiểu ngôn ngữ kí hiệu, Dương Kiệt giao tiếp với họ chủ yếu dựa vào động tác cơ thể và tin nhắn qua di động.
Sau khi xuống cầu, Lý Tư Di dắt Cố Ảnh sang đường, “Mình nhắn tin cho Tiểu Kiệt rồi.”
Cô ấy nói với cô xong lại quay sang nói với những người khác, “Sếp của mọi người quá là đẹp trai luôn, nhưng mà nhìn hơi hung ha.”
Người vừa đến mặc âu phục, chắc là người quen của anh.
Cô ấy đưa tay chỉ vào toà nhà văn phòng ở trước mặt, “Lát nữa bọn mình đến phố ăn vặt sau lưng toà nhà này ăn cơm ha, công ty của Tiểu Kiệt ở ngay trên kia đấy.”
Cố Ảnh chăm chú nhìn chiếc áo khoác trong tay, nét mặt dần trầm tư.
“Tiểu Kiệt vẫn chưa tan tầm hả?” Cố Ảnh hỏi.
“Nó vừa chuyển sang công ty mới này dạo gần đây thôi, bảo là hôm nay phải tăng ca.” Lý Tư Di nói.
Nhìn gương mặt cậu ấy càng lúc càng gần mình, trong lòng Cố Ảnh như có vô số chú nai con đang chạy loạn, căng thẳng chừng sắp ngạt thở.
“Bồ có biết cụ thể nó làm việc ở bộ phận nào không?” Cố Ảnh đề nghị: “Hay là bọn mình mua đồ uống mang lên trên kia hỏi thăm thử, sẵn nhờ đồng nghiệp của nó chiếu cố đến nó nhiều hơn.”
Trong trí nhớ của Cố Ảnh, hình như Giang Tuân không thân thiện đến như thế, đặc biệt là đối với người xa lạ.
Giang Tuân buông di động, cầm lấy ly vang đỏ cụng ly với anh ta.
“Được ha, bồ suy nghĩ chu đáo thật.” Lý Tư Di lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn, “Đợi chút để mình hỏi nó xem.”
Biên tập: Mèo
“Bồ nhớ hỏi nó là hiện giờ có bao nhiêu người đang tăng ca ở công ty.” Cố Ảnh dặn thêm.
Chốc lát sau, Lý Tư Di ngẩng đầu, “Đi thôi, mình hỏi xong rồi.”
Cố Ảnh nhìn quanh một lượt cả căn phòng, thấy hầu như trên bàn làm việc của mọi người đều chất chồng rất nhiều đồ ăn vặt, “Dạo này tụi em thường xuyên tăng ca lắm sao?”
Nửa tiếng sau, hai cô nàng Cố Ảnh và Lý Tư Di trên tay xách theo hơn mười ly đồ uống đứng trước cửa Công ty phát hành trò chơi Sở Nhất, cậu thanh niên tuấn tú từ bên trong bước ra đón họ.
Trên quầy bar hình chữ nhật giờ chỉ còn lại hai người là cô và Giang Tuân.
“Tụi chị không phiền các em làm việc đó chứ?” Cố Ảnh vừa trông thấy cậu, đầu tiên nhìn sang bên tai cậu, thấy cậu đã đeo máy trợ thính rồi mới yên tâm lên tiếng.
Chẳng lẽ còn trông mong anh sẽ niềm nở hơn với mình nữa hay sao?
Dương Kiệt lắc đầu, môi nở nụ cười thật khẽ, trông tâm trạng đang rất vui vẻ.
Cậu cầm lấy đồ uống trên tay hai người, dẫn đường cho họ vào văn phòng.
“Cái thằng Dương Kiệt này bảnh quá ta, có được hai bà chị xinh đẹp thế kia.”
Dương Kiệt năm nay 20 tuổi, không nói được, tai bị điếc nặng.
Thu hồi dòng suy nghĩ dần trôi xa, đắn đo mãi rồi Cố Ảnh đành cam phận hèn, cô chỉ vào hai ly cà phê còn thừa trên bàn làm việc nói, “Tôi mời anh uống cà phê.”
Tiếng gió vù vù thổi vụt qua bên tai, hoà lẫn với giọng nói lạnh lùng xa cách của Giang Tuân.
Nghe bảo lúc mới sinh cậu vẫn bình thường, sau đó do bị bệnh dùng sai thuốc nên mới để lại di chứng câm điếc.
“Chị ơi, tối nay sếp của bọn em đãi tiệc linh đình luôn, hai chị đi với bọn em nhé?” Cậu thanh niên đeo kính gọng đen ban nãy nói muốn học ngôn ngữ kí hiệu khoác vai Dương Kiệt đi tới trước mặt bọn cô, ngỏ lời mời.
“Bồ nói gì?” Lý Tư Di nghe không rõ.
Hai cô nàng đi theo cậu vào trong một văn phòng rất rộng, trong này có mười người đang ngồi trước máy tính tăng ca, thấy Dương Kiệt dẫn theo hai người vào đây thì dừng hết mọi công việc trong tay, đồng loạt đứng lên.
Lâu rồi không gặp nhau, trong chốc lát họ tâm sự với nhau rất nhiều chuyện.
“Dương Kiệt,” có người hỏi: “Đây là chị cậu hả? Cả hai người luôn?”
Nhưng anh không đi lấy ly cà phê, trước khi xoay người rời khỏi đó không quên bỏ lại một câu cho mọi người trong văn phòng: “Còn một lần chạy thử cuối cùng, làm xong hết thì mọi người được tan tầm.”
Giang Tuân thì ngược lại, nét mặt điềm tĩnh, cùng với chút chán nản rã rời đang hiện rõ.
Dương Kiệt cười gật đầu, lấy đồ uống các cô mua tới chia cho đồng nghiệp.
“Em cũng vậy, em cũng vậy.”
“Ái chà chà, có cả cà phê nữa này, đây đúng thật là đưa than ngày tuyết[1] mà, vừa hay tôi đang buồn ngủ.”
“......” Cố Ảnh nhìn mọi người xung quanh đang cố nín cười, trong lòng tự hỏi không biết phải trả áo khoác này thế nào đây.[1] Chỉ việc cứu giúp người lúc khẩn cấp.
“Cái thằng Dương Kiệt này bảnh quá ta, có được hai bà chị xinh đẹp thế kia.”
“Cám ơn hai chị vì đồ uống ạ.”
Đấy là một quán bar kiểu Anh không quá náo nhiệt.
Trong lúc chia đồ uống người này một câu người kia một câu, bầu không khí trong văn phòng dần náo nhiệt hẳn lên.
“Chị à chị yên tâm, bọn em giao tiếp với nhau rất tốt mà, đợi hết bận rồi em đang định đi học ngôn ngữ kí hiệu đây.” Cậu thanh niên đeo kính gọng đen choàng tay qua ôm bả vai Dương Kiệt, cười hề hề nói.
Mười mấy người ở đây căn bản đều là nam, chỉ có hai cô gái, xem cách bọn họ tương tác với nhau thì có vẻ quan hệ của Dương Kiệt khá hoà hợp với họ.
Anh không nhận ra cũng là lẽ dĩ nhiên.
Cứ trả trực tiếp trước mặt nhiều người như vậy dường như không ổn cho lắm, vả lại lát nữa phải ra ngoài, mà bên ngoài trời lạnh thế kia.
[1] Chỉ việc cứu giúp người lúc khẩn cấp.
Bọn họ không hiểu ngôn ngữ kí hiệu, Dương Kiệt giao tiếp với họ chủ yếu dựa vào động tác cơ thể và tin nhắn qua di động.
Cố Ảnh thấy hơi mệt nên không muốn đi, cô ngồi im tại chỗ nghe nhạc.
“Phải làm phiền mọi người chiếu cố đến Tiểu Kiệt nhà chúng tôi nhiều hơn rồi.” Nhân một khoảng im lặng Lý Tư Di lên tiếng, “Về phương diện giao tiếp, cũng mong mọi người kiên nhẫn với nó nhiều hơn.”
Trước khi đi mình để tóc ngắn qua tai, bây giờ tóc đã dài đến eo.
“Chị à chị yên tâm, bọn em giao tiếp với nhau rất tốt mà, đợi hết bận rồi em đang định đi học ngôn ngữ kí hiệu đây.” Cậu thanh niên đeo kính gọng đen choàng tay qua ôm bả vai Dương Kiệt, cười hề hề nói.
“Tìm tôi sao?”
Cô đứng lên, cánh tay dài vươn ra định với lấy nó.
Điều này khiến cô nảy ra suy nghĩ trong đầu rằng liệu có phải người ta đã quên mất chuyện ban nãy ở trên cầu đã ném cho cô mượn áo khoác rồi hay không.
Dương Kiệt khoát tay, rồi chỉ vào điện thoại di động, ngỏ ý rằng không có gì, cậu ấy có thể gõ chữ trên đấy.
Giang Tuân đi theo đằng sau cũng nhìn sang, nhưng chỉ dừng đúng một giây, rồi anh chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Cố Ảnh nhìn quanh một lượt cả căn phòng, thấy hầu như trên bàn làm việc của mọi người đều chất chồng rất nhiều đồ ăn vặt, “Dạo này tụi em thường xuyên tăng ca lắm sao?”
Dù cho Cố Ảnh có phản ứng chậm chạp thế nào đi nữa, thì lúc này cô cũng đã phán đoán ra được sự thật Giang Tuân chính là ông chủ của Dương Kiệt.
Hay là để sau này tìm cơ hội khác trả lại cho anh?
Bọn họ đồng loạt gật đầu, “Dạ phải, mấy hôm nay ngày nào cũng tăng ca.”
Máy sưởi trong phòng toả hơi hết sức ấm áp, Cố Ảnh cởi áo khoác trên người ra mắc vào cánh tay, “Vất vả thế hả!”
Có điều chỉ rất nhanh thôi đầu óc đã bị những câu hỏi khác chiếm cứ: Anh nhận ra mình nên mới nhiệt tình ra tay giúp đỡ người bạn cùng lớp, hay chỉ đơn thuần tỏ ra thân thiện với một người xa lạ vừa làm được việc tốt?
“......”
Cô bạn nói đến đấy, trong lời nói ẩn chứa thâm ý sâu xa: “Không phải của bồ đúng chứ?”
Những người khác hùa theo nói giỡn, “Đúng đó chị, chị nhìn hai mắt Dương Kiệt thâm quầng hết đó thôi.”
“Nghe nói toàn bộ chi phí đêm nay là sếp của bọn họ bao hết đấy.” Lời của Lý Tư Di kéo ánh mắt chăm chú của Cố Ảnh rời khỏi sân khấu, “Quán bar này tiêu phí cao lắm đó, bốc đại một chai rượu thôi mà giá của nó đã trên cả vạn rồi, hào phóng thật sự.”
“Được ha, bồ suy nghĩ chu đáo thật.” Lý Tư Di lấy điện thoại di động ra soạn tin nhắn, “Đợi chút để mình hỏi nó xem.”
“Bạn gái em sắp chia tay em luôn ấy chị.”
Tiếng còi xe thúc giục vang lên ở đằng sau, Giang Tuân liếc nhìn cô, xoay người cầm lấy áo khoác đang mắc hờ sau lưng ghế, ném về phía cô một cách chuẩn xác.
Lại chờ thêm một hồi lâu nữa, rốt cuộc cũng nghe được tiếng hoan hô vang dội từ bên trong phòng truyền ra, đấy là tín hiệu kết thúc một ngày tăng ca.
“Em nữa, em nữa, chứng rụng tóc của lập trình viên đã được kiểm chứng ngay trên người em.”
Tuy nghe bọn họ phàn nàn là thế, nhưng nét cười vui vẻ vẫn dào dạt trên gương mặt mỗi người, có thể thấy được rằng môi trường làm việc của công ty khá tốt, sếp của họ ắt hẳn cũng hào phóng nên bọn họ mới cam tâm tình nguyện tăng ca thế này.
Lý Tư Di ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn đang huyên thuyên, “Mình cũng đang ở trên cầu này, gặp bồ ngay ấy mà, mình cúp máy trước nhé.”
Cố Ảnh đứng dựa vào bàn làm việc, chợt nhã hứng nói đùa theo bọn họ: “Bảo sếp của mọi người đến đây, chị sẽ đòi lại công bằng giúp mọi người.”
Lý Tư Di nhìn sang Cố Ảnh cúi đầu không nói năng gì, còn tưởng rằng cô không vui vì chuyện mới nãy, “Không sao đâu, chỉ nói đùa thôi ấy mà.”
Có người đang định nói sếp còn bận hơn cả tụi em, thì đột ngột giọng nam trầm ấm nói xen vào / bước vào, “Tìm tôi sao?”
Ban nãy chỉ sau hai giây lưỡng lự ngắn ngủi ấy, trăm mối nghĩ suy của Cố Ảnh dần hồi tỉnh. Lúc ban đầu vì cô không muốn làm bẩn xe anh, giống như khi cô từ chối lòng tốt của những người khác.
Cố Ảnh nghe tiếng nói nhìn sang, vô tình chạm phải đôi mắt sâu hút lạnh lùng.
Giang Tuân nhàn nhã tựa người vào khung cửa, không biết đã đứng đấy từ lúc nào.
Đột nhiên cô cảm thấy cực kì xấu hổ khi đang nói xấu sau lưng người khác rồi thì bị người ta bắt tại trận.
Trong khoảng thời gian ngắn mà vô tình chạm mặt nhau tận hai lần, nhất thời Cố Ảnh sững người ra, chôn chân một chỗ không phản ứng gì.
Mà cho dù có nhận ra, ánh mắt của anh vẫn sẽ luôn như vậy.
Đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không ai trong số họ để ý thấy sếp mình xuất hiện ở cửa phòng làm việc khi nào.
Đặc biệt là những lần thí nghiệm trong tiết hoá, thi đấu bóng rổ, các bạn nam trong lớp đều muốn cùng đội với anh. Hệt như anh chính là tấm phiếu trúng thưởng mà tất cả mọi người đều muốn nắm chắc trong tay.
Câu trả lời của cô khiến bầu không khí xung quanh lặng phắc như tờ một cách bí ẩn.
Chẳng phải sếp nói có việc phải đi sao? Về hồi nào vậy chứ?
Chỉ có mình Dương Kiệt là người có phản ứng đầu tiên.
“Phải làm phiền mọi người chiếu cố đến Tiểu Kiệt nhà chúng tôi nhiều hơn rồi.” Nhân một khoảng im lặng Lý Tư Di lên tiếng, “Về phương diện giao tiếp, cũng mong mọi người kiên nhẫn với nó nhiều hơn.”
Cậu vội vàng cúi đầu gõ văn bản, đi đến trước mặt Giang Tuân, nở nụ cười hối lỗi với anh, sau đó mới đưa điện thoại di động sang cho anh xem phần tin mình vừa mới nhập:【 Xin lỗi sếp, tụi em đang nói đùa thôi ạ, chị của em không nắm rõ tình hình, em thay mặt chị ấy xin lỗi anh. 】
Dần dà Cố Ảnh không cách nào tập trung nghe nhạc được nữa, trong vô thức khoé mắt cứ liên tục liếc nhìn về phía Giang Tuân.
Giang Tuân thờ ơ nhìn lướt qua dòng tin trên di động, rất nhanh sau đó, anh lại tiếp tục chuyển tầm mắt nhìn sang Cố Ảnh, “Cô định đòi như thế nào?”
Anh nhả chậm từng chữ, tầm mắt dừng lại khoảng một giây ngay chiếc áo khoác cô đang mắc trên tay rồi nhanh chóng giương lên nhìn thẳng vào cô.
Vừa bước ra cửa nhà hàng lại gặp nhóm đồng nghiệp trong công ty của Dương Kiệt, nghe họ bảo đang chuẩn bị đi tăng hai.
Dù cho Cố Ảnh có phản ứng chậm chạp thế nào đi nữa, thì lúc này cô cũng đã phán đoán ra được sự thật Giang Tuân chính là ông chủ của Dương Kiệt.
“Vậy mà hung cái gì chị? Anh ấy không nói chuyện nhìn mới đáng sợ ấy.” Có anh chàng mập mạp lên tiếng, vừa nói vừa cảnh giác nhìn về hướng cửa, bắt chước dáng vẻ lúc ngồi vào bàn của Giang Tuân: mặt không biến sắc nhìn thẳng về phía trước, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.
Đột nhiên cô cảm thấy cực kì xấu hổ khi đang nói xấu sau lưng người khác rồi thì bị người ta bắt tại trận.
Dương Kiệt vẫn nhiệt tình dùng ngôn ngữ kí hiệu ra dấu cho cô, nói với cô đây là sếp của cậu ấy, gần đây công ty đang tiến hành một dự án lớn, tất cả nhân viên trong bộ phận nghiên cứu phải làm thêm giờ, sau khi kết thúc dự án họ sẽ có một kì nghỉ thật xứng đáng.
“Tôi......” Cố Ảnh liếm môi, bỗng nhiên chẳng biết phải nói gì với anh.
Nếu đổi lại bây giờ là hồi cấp ba, phỏng cô sẽ đáp lại một câu: “Vậy tớ sẽ hôn cậu một cái nhé?”
Lời đùa thế này thường sẽ đổi lấy một ánh lườm sắc lẹm từ đối phương, lần ngoại lệ duy nhất thế này.
[1] Chỉ việc cứu giúp người lúc khẩn cấp.
Hôm ấy trong giờ tự học buổi tối, Giang Tuân bị cô đeo theo hỏi mãi một vấn đề tới phát bực, cậu mới ra lệnh bắt buộc cô phải ngồi im tại chỗ.
Nơi họ đến dùng bữa là một nhà hàng nằm trên con phố phía sau tòa nhà văn phòng, nhưng ba người họ chỉ vừa đến không bao lâu thì bạn đồng nghiệp chung công ty của Dương Kiệt cũng kéo nhau vào ngay sau đó.
Qua vài giây im lặng chóng vánh, Giang Tuân ừ một tiếng.
“Được thôi.” Cố Ảnh chẳng thèm kì kèo đồng ý ngay, “Nhưng tớ có một điều kiện, cậu phải hôn tớ một cái.”
Cô nàng nhoẻn miệng cười, trong đôi mắt lấp lánh tia sáng giảo hoạt.
Dương Kiệt cười gật đầu, lấy đồ uống các cô mua tới chia cho đồng nghiệp.
Vốn nghĩ rằng Giang Tuân sẽ phớt lờ yêu cầu này của cô như bao lần khác, thì cậu chợt ngoảnh đầu sang, chầm chậm sít tới gần cô.
“Tụi chị không phiền các em làm việc đó chứ?” Cố Ảnh vừa trông thấy cậu, đầu tiên nhìn sang bên tai cậu, thấy cậu đã đeo máy trợ thính rồi mới yên tâm lên tiếng.
Nhìn gương mặt cậu ấy càng lúc càng gần mình, trong lòng Cố Ảnh như có vô số chú nai con đang chạy loạn, căng thẳng chừng sắp ngạt thở.
Hàng mi dài cong vút của chàng trai ấy, cặp mắt đen láy sáng ngời như ngọc, đôi môi hồng hào. Nhìn chỗ nào cũng phù hợp với khiếu thẩm mĩ của cô, chưa khi nào ngưng hấp dẫn cô.
Vị trí bọn cô đang ngồi là một quầy bar nhỏ, ở bên rìa phía tây sân khấu, Giang Tuân thì ngồi nghiêng người ở phía đối diện.
Sau khi Giang Tuân đi khỏi, những tràng “cười khúc khích” râm ran liên tục trong phòng làm việc.
Ai có ngờ đâu, ngay thời khắc quyết định, cô lại hèn đi!!
“Không động nổi.” Cố Ảnh nói.
“Tư Di?” Cố Ảnh ngẩng đầu, vui vẻ ra mặt: “Sao bồ lại ở đây?”
Chờ một hồi lâu, Cố Ảnh cảm thấy hơi đói, xem đồng hồ đã là tám giờ tối.
Trong lúc ăn cơm, Dương Kiệt kể rất nhiều về chuyện ở công ty, nói môi trường làm việc trong công ty bọn cậu rất tốt, sếp và đồng nghiệp chiếu cố rất nhiều đến cậu.
Thế nên cô không thể nhìn thấy được ý cười thoáng lướt qua trong mắt cậu bạn đằng sau mình, với biểu cảm “Tớ biết tỏng là sẽ thế này mà” hiện rõ trên mặt.
Giang Tuân thờ ơ nhìn lướt qua dòng tin trên di động, rất nhanh sau đó, anh lại tiếp tục chuyển tầm mắt nhìn sang Cố Ảnh, “Cô định đòi như thế nào?”
Thu hồi dòng suy nghĩ dần trôi xa, đắn đo mãi rồi Cố Ảnh đành cam phận hèn, cô chỉ vào hai ly cà phê còn thừa trên bàn làm việc nói, “Tôi mời anh uống cà phê.”
Nhưng đằng trước mặt cô toàn là rượu, trên bàn này chỉ có duy nhất cái ly gần bên cạnh Giang Tuân là trông giống như nước chanh thông thường.
“......”
“Ai kêu bồ xúc động đâu? Mình nói là rung động trong lòng kìa.” Lý Tư Di liếc trắng cô, một tay chống cằm, “Mà có điều, kiểu đàn ông này xem chừng rất khó thu phục.”
Câu trả lời của cô khiến bầu không khí xung quanh lặng phắc như tờ một cách bí ẩn.
Qua vài giây im lặng chóng vánh, Giang Tuân ừ một tiếng.
Lý Tư Di soi một lượt từ đầu đến chân cô, “Ban nãy không phải bồ nói quần áo dơ hết rồi sao? Máu đâu? Cái áo này......”
Nhưng anh không đi lấy ly cà phê, trước khi xoay người rời khỏi đó không quên bỏ lại một câu cho mọi người trong văn phòng: “Còn một lần chạy thử cuối cùng, làm xong hết thì mọi người được tan tầm.”
Sau khi Giang Tuân đi khỏi, những tràng “cười khúc khích” râm ran liên tục trong phòng làm việc.
Cố Ảnh đứng dựa vào bàn làm việc, chợt nhã hứng nói đùa theo bọn họ: “Bảo sếp của mọi người đến đây, chị sẽ đòi lại công bằng giúp mọi người.”
“......” Cố Ảnh nhìn mọi người xung quanh đang cố nín cười, trong lòng tự hỏi không biết phải trả áo khoác này thế nào đây.
Lý Tư Di nhìn sang Cố Ảnh cúi đầu không nói năng gì, còn tưởng rằng cô không vui vì chuyện mới nãy, “Không sao đâu, chỉ nói đùa thôi ấy mà.”
Cô ấy nói với cô xong lại quay sang nói với những người khác, “Sếp của mọi người quá là đẹp trai luôn, nhưng mà nhìn hơi hung ha.”
“Tự nhiên bồ cúp điện thoại giữa chừng, mình gọi lại thì bồ không bắt máy, mình còn tưởng bồ xảy ra chuyện gì rồi.”
Cố Ảnh cởi áo khoác của mình ra, cố nén đau lòng vứt nó vào thùng rác ven đường.
“Vậy mà hung cái gì chị? Anh ấy không nói chuyện nhìn mới đáng sợ ấy.” Có anh chàng mập mạp lên tiếng, vừa nói vừa cảnh giác nhìn về hướng cửa, bắt chước dáng vẻ lúc ngồi vào bàn của Giang Tuân: mặt không biến sắc nhìn thẳng về phía trước, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn.
“Đó đó, giống vậy đó, mỗi lần ngồi họp chỉ nhìn anh ấy thôi là em đã thấy sợ lạnh cả sống lưng rồi.”
Hết chương 02
Mà người đang ghìm chặt ly nước thì vẫn cứ điềm nhiên tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.
“Em cũng vậy, em cũng vậy.”
Cố Ảnh mím môi cười, nghĩ thầm chút tiêu phí nhỏ nhặt ấy với cậu ấm kia mà nói cũng giống như con bò rụng cọng lông thôi.
Dương Kiệt chỉ cười cười không nói gì, tuy tính tình sếp hơi gắt một tí, nhưng ngày thường anh ấy không như thế với người lạ, chắc do dạo này bận quá.
“Tìm tôi sao?”
Để mọi người yên tâm tăng ca, hai cô nàng Cố Ảnh và Lý Tư Di ra khỏi văn phòng, đi đến khu vực chờ ở quầy lễ tân ngồi đợi.
Ở trên người anh luôn có một phẩm chất riêng biệt cực kì hấp dẫn người khác, điểm này Cố Ảnh biết rất rõ.
Cố Ảnh chăm chú nhìn chiếc áo khoác trong tay, nét mặt dần trầm tư.
Cứ trả trực tiếp trước mặt nhiều người như vậy dường như không ổn cho lắm, vả lại lát nữa phải ra ngoài, mà bên ngoài trời lạnh thế kia.
“......” Cố Ảnh nhìn mọi người xung quanh đang cố nín cười, trong lòng tự hỏi không biết phải trả áo khoác này thế nào đây.
Hay là để sau này tìm cơ hội khác trả lại cho anh?
Chờ một hồi lâu, Cố Ảnh cảm thấy hơi đói, xem đồng hồ đã là tám giờ tối.
Dương Kiệt chỉ cười cười không nói gì, tuy tính tình sếp hơi gắt một tí, nhưng ngày thường anh ấy không như thế với người lạ, chắc do dạo này bận quá.
“Mình đói bụng quá.” Cố Ảnh buồn bực: “Bọn họ không thấy đói sao?”
“Mình nghe Tiểu Kiệt nói ngày nào sếp của bọn họ cũng gọi bữa trà chiều cho bọn họ.” Lý Tư Di đang tám chuyện với bạn trai, trả lời cô mà đầu không thèm ngẩng lên.
Cố Ảnh nhìn sang hướng khác, chợt cô cảm thấy hơi khát.
Lại chờ thêm một hồi lâu nữa, rốt cuộc cũng nghe được tiếng hoan hô vang dội từ bên trong phòng truyền ra, đấy là tín hiệu kết thúc một ngày tăng ca.
Sau khi nghe hết một bài hát, cô ngoảnh đầu lại mới phát hiện mọi người ngồi bên cạnh mình đã chạy đi tham gia trò chơi hết từ lúc nào chẳng hay.
“Chị ơi, tối nay sếp của bọn em đãi tiệc linh đình luôn, hai chị đi với bọn em nhé?” Cậu thanh niên đeo kính gọng đen ban nãy nói muốn học ngôn ngữ kí hiệu khoác vai Dương Kiệt đi tới trước mặt bọn cô, ngỏ lời mời.
Dương Kiệt lắc đầu, môi nở nụ cười thật khẽ, trông tâm trạng đang rất vui vẻ.
Cố Ảnh và Lý Tư Di đưa mắt liếc nhìn nhau, hai người cảm thấy tự nhiên tham gia buổi tụ họp của công ty người ta không hay cho lắm.
Bây giờ không ai chú ý đến bên này, là cơ hội tốt nhất để trả áo lại cho anh. Cố Ảnh đang định hành động, thì đã có người nhanh hơn cô một bước, rảo bước đi đến trước mặt Giang Tuân.
Dương Kiệt với đầu óc nhạy bén nhìn cái thì đoán ra ngay suy nghĩ của hai bọn cô, cậu vào trong giải thích với sếp và đồng nghiệp mấy câu, sau đó rời khỏi công ty trước với Lý Tư Di và Cố Ảnh.
Nơi họ đến dùng bữa là một nhà hàng nằm trên con phố phía sau tòa nhà văn phòng, nhưng ba người họ chỉ vừa đến không bao lâu thì bạn đồng nghiệp chung công ty của Dương Kiệt cũng kéo nhau vào ngay sau đó.
Họ được nhân viên nhà hàng dẫn đến chỗ ngồi, trong số đó có người nhận ra ba người bọn cô nên nhìn sang bên này vẫy tay chào.
Chẳng phải sếp nói có việc phải đi sao? Về hồi nào vậy chứ?
Giang Tuân đi theo đằng sau cũng nhìn sang, nhưng chỉ dừng đúng một giây, rồi anh chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Hàng mi dài cong vút của chàng trai ấy, cặp mắt đen láy sáng ngời như ngọc, đôi môi hồng hào. Nhìn chỗ nào cũng phù hợp với khiếu thẩm mĩ của cô, chưa khi nào ngưng hấp dẫn cô.
Nhanh đến nỗi Cố Ảnh không thể bắt kịp ánh mắt anh.
Điều này khiến cô nảy ra suy nghĩ trong đầu rằng liệu có phải người ta đã quên mất chuyện ban nãy ở trên cầu đã ném cho cô mượn áo khoác rồi hay không.
Trong lúc ăn cơm, Dương Kiệt kể rất nhiều về chuyện ở công ty, nói môi trường làm việc trong công ty bọn cậu rất tốt, sếp và đồng nghiệp chiếu cố rất nhiều đến cậu.
Qua lời nói của cậu Cố Ảnh biết được Giang Tuân mở một công ty phát hành game, game trực tuyến đang nổi tiếng trên thị trường hiện giờ là của công ty họ, người thiết kế chính là Giang Tuân.
Nhắc đến Giang Tuân, sự sùng bái đong đầy trong ánh mắt Dương Kiệt.
Làm Cố Ảnh không khỏi nhớ lại thời cấp ba, rõ ràng anh ấy không phải người hoạt bát nhất, cũng chẳng phải người dẫn đầu, nhưng anh rất có tiếng, tất cả nam sinh trong lớp đều thích chơi với anh.
Cố Ảnh và Lý Tư Di đưa mắt liếc nhìn nhau, hai người cảm thấy tự nhiên tham gia buổi tụ họp của công ty người ta không hay cho lắm.
Đặc biệt là những lần thí nghiệm trong tiết hoá, thi đấu bóng rổ, các bạn nam trong lớp đều muốn cùng đội với anh. Hệt như anh chính là tấm phiếu trúng thưởng mà tất cả mọi người đều muốn nắm chắc trong tay.
Ở trên người anh luôn có một phẩm chất riêng biệt cực kì hấp dẫn người khác, điểm này Cố Ảnh biết rất rõ.
Anh nhả chậm từng chữ, tầm mắt dừng lại khoảng một giây ngay chiếc áo khoác cô đang mắc trên tay rồi nhanh chóng giương lên nhìn thẳng vào cô.
Lâu rồi không gặp nhau, trong chốc lát họ tâm sự với nhau rất nhiều chuyện.
“Bồ nhớ hỏi nó là hiện giờ có bao nhiêu người đang tăng ca ở công ty.” Cố Ảnh dặn thêm.
Ăn xong bữa cơm đã ngốn hơn cả tiếng đồng hồ.
Vừa bước ra cửa nhà hàng lại gặp nhóm đồng nghiệp trong công ty của Dương Kiệt, nghe họ bảo đang chuẩn bị đi tăng hai.
Trước lời mời vô cùng nhiệt tình của họ, Cố Ảnh và Lý Tư Di mơ mơ hồ hồ đi theo họ đến một quán bar nằm trong khu trung tâm thành phố.
Dương Kiệt khoát tay, rồi chỉ vào điện thoại di động, ngỏ ý rằng không có gì, cậu ấy có thể gõ chữ trên đấy.
Đấy là một quán bar kiểu Anh không quá náo nhiệt.
Ngay chính giữa sân khấu, một cậu trai đội mũ lưỡi trai đang vừa đàn vừa hát, giọng hát với âm hưởng sâu lắng ấy quả thật không hợp chút nào với vẻ ngoài trẻ trung của cậu ta.
“Nghe nói toàn bộ chi phí đêm nay là sếp của bọn họ bao hết đấy.” Lời của Lý Tư Di kéo ánh mắt chăm chú của Cố Ảnh rời khỏi sân khấu, “Quán bar này tiêu phí cao lắm đó, bốc đại một chai rượu thôi mà giá của nó đã trên cả vạn rồi, hào phóng thật sự.”
Cố Ảnh mím môi cười, nghĩ thầm chút tiêu phí nhỏ nhặt ấy với cậu ấm kia mà nói cũng giống như con bò rụng cọng lông thôi.
“Ôi chao, vừa cao ráo vừa đẹp trai còn lắm tiền nữa.” Lý Tư Di hích vào khuỷu tay của Cố Ảnh một cái, nói thầm: “Động lòng chứ hả?”
Vị trí bọn cô đang ngồi là một quầy bar nhỏ, ở bên rìa phía tây sân khấu, Giang Tuân thì ngồi nghiêng người ở phía đối diện.
Bọn họ đồng loạt gật đầu, “Dạ phải, mấy hôm nay ngày nào cũng tăng ca.”
Biên tập:
Cố Ảnh theo bản năng nhìn sang phía anh, theo tầm mắt, Giang Tuân mặc độc một chiếc áo sơ mi màu đen, người nhàn nhã tựa vào thành quầy bar, đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.
Đèn hình cầu phát ra những chùm tia sáng rực rỡ sắc màu, thi thoảng lướt ngang qua mặt anh, ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, dù chỉ một cái nhướng mi bất chợt trông vẫn thật tuyệt mĩ.
“Bạn gái em sắp chia tay em luôn ấy chị.”
“Không động nổi.” Cố Ảnh nói.
“Ai kêu bồ xúc động đâu? Mình nói là rung động trong lòng kìa.” Lý Tư Di liếc trắng cô, một tay chống cằm, “Mà có điều, kiểu đàn ông này xem chừng rất khó thu phục.”
Nhắc đến Giang Tuân, sự sùng bái đong đầy trong ánh mắt Dương Kiệt.
Nhưng không chờ cho Cố Ảnh kịp trả lời, cô ấy đã bị Dương Kiệt rủ đi theo đồng nghiệp của cậu chơi trò chơi.
Cố Ảnh thấy hơi mệt nên không muốn đi, cô ngồi im tại chỗ nghe nhạc.
Sau khi nghe hết một bài hát, cô ngoảnh đầu lại mới phát hiện mọi người ngồi bên cạnh mình đã chạy đi tham gia trò chơi hết từ lúc nào chẳng hay.
Trên quầy bar hình chữ nhật giờ chỉ còn lại hai người là cô và Giang Tuân.
Giang Tuân nhàn nhã tựa người vào khung cửa, không biết đã đứng đấy từ lúc nào.
Dần dà Cố Ảnh không cách nào tập trung nghe nhạc được nữa, trong vô thức khoé mắt cứ liên tục liếc nhìn về phía Giang Tuân.
Bây giờ không ai chú ý đến bên này, là cơ hội tốt nhất để trả áo lại cho anh. Cố Ảnh đang định hành động, thì đã có người nhanh hơn cô một bước, rảo bước đi đến trước mặt Giang Tuân.
Người vừa đến mặc âu phục, chắc là người quen của anh.
Giang Tuân buông di động, cầm lấy ly vang đỏ cụng ly với anh ta.
Nói chuyện đôi ba câu, người nọ đưa tay vẫy cô gái trẻ đứng cách đó không xa kêu qua bên này, cô gái mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhạt ôm sát người, vừa cuốn hút vừa quyến rũ.
Quả thật Cố Ảnh có phần không nắm bắt được, cô xuất ngoại hồi cuối năm cấp ba, từ đó đến nay cũng sắp bảy tám năm trời hai người họ không gặp nhau.
Người quen đi rồi, cô gái ấy ngồi lại bên cạnh anh.
Họ được nhân viên nhà hàng dẫn đến chỗ ngồi, trong số đó có người nhận ra ba người bọn cô nên nhìn sang bên này vẫy tay chào.
Áo sơ mi của Giang Tuân xắn đến khuỷu tay, tay nhẹ nhàng đảo đảo ly rượu đế cao đang cầm, ánh mắt nhìn chăm chú vào chất lỏng màu đỏ bên trong, tư thế hờ hững với vẻ dửng dưng.
Không biết cô gái ấy nói gì, anh nở nụ cười, tiếng cười trầm ấm mang theo chút uể oải khó tả.
Người quen đi rồi, cô gái ấy ngồi lại bên cạnh anh.
Đầu óc cứ mãi suy nghĩ lung tung, Cố Ảnh không để ý đến phía trước mình có người đi tới, định đi lướt qua đối phương thì chợt tay bị tóm chặt, giọng nói pha trò vang lên: “Hồn lạc đi đâu mất rồi?”
Cô gái kia vẫn nhìn chăm chăm Giang Tuân chẳng buồn chớp mắt, ngồi dưới ngọn đèn lờ mờ của quán bar càng làm tăng thêm vẻ đẹp ma mị sẵn có.
“Trai đẹp hở?” Lý Tư Di túm tay cô đi thẳng về trước, “Vậy người ta có để lại thông tin liên lạc không? Mình nói cho bồ biết nhé, cái gọi là duyên phận thường hay bắt đầu như thế này đấy.”
Giang Tuân thì ngược lại, nét mặt điềm tĩnh, cùng với chút chán nản rã rời đang hiện rõ.
Cô gái kia vẫn nhìn chăm chăm Giang Tuân chẳng buồn chớp mắt, ngồi dưới ngọn đèn lờ mờ của quán bar càng làm tăng thêm vẻ đẹp ma mị sẵn có.
Cố Ảnh nhìn sang hướng khác, chợt cô cảm thấy hơi khát.
Nhưng đằng trước mặt cô toàn là rượu, trên bàn này chỉ có duy nhất cái ly gần bên cạnh Giang Tuân là trông giống như nước chanh thông thường.
Cô đứng lên, cánh tay dài vươn ra định với lấy nó.
Có ngờ đâu tay chỉ mới vừa chạm tới thành ly thì ly nước đã bị người ta đè lại.
Mà người đang ghìm chặt ly nước thì vẫn cứ điềm nhiên tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.
Nghe bảo lúc mới sinh cậu vẫn bình thường, sau đó do bị bệnh dùng sai thuốc nên mới để lại di chứng câm điếc.Hết chương 02
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!