“Cậu, cậu định làm gì?” Lý Mỹ sốt ruột: “Cậu đừng động vào con trai tôi, nó vẫn còn là trẻ con mà.”
Giang Tuân vươn tay xoa nhẹ đầu cô, khẽ cười: “Người ta thường nói con gái khi yêu đôi lúc sẽ giận hờn sinh sự vô cớ, coi ra lời này là thật rồi.”Giang Tuân à một tiếng: “Em tự nghĩ cách đi.”“Hôn không tới.”
Cô không nhìn Giang Tuân, mi mắt cụp xuống, nói tiếp: “Bà ta nói bà ta mang thai, điều kiện gia đình không đủ trang trải học phí cho em, bảo em bỏ học đi làm công, anh biết không lúc đó em còn cầu xin bà ta đấy? Nhưng bà ta chẳng hề kể đến tình nghĩa mẹ con hai năm giữa em và bà ta, kiên quyết bắt em phải bỏ học, em không chịu thì vứt em ngược trở về cô nhi viện.”
Đầu óc mụ mị vì tức giận của Cố Ảnh dần dần tỉnh táo lại.
Giang Tuân lái xe đi khỏi bệnh viện, đỗ lại dưới tán cây ven đường.
Anh không hề tỏ ra khó chịu trước câu chất vất của Cố Ảnh, bình tĩnh hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
Giang Tuân buồn cười hỏi lại: “Anh có giận em khi nào chưa?”
Bây giờ Cố Ảnh không cách nào bình tĩnh được, cô tức giận đến nỗi đầu óc ong ong: “Hôm nay bà ta đã nói với em rồi, anh nói anh tự có phán đoán của mình, vốn em đang rất vui, cũng rất tin tưởng anh, nhưng mà anh ——”
“Chẳng phải anh đã bảo là bà ta chưa kịp nói gì với anh sao?” Giang Tuân khóa chặt mắt cô, không cho cô né tránh: “Anh có nói mà, đúng không?”
“Anh là bạn em à?” Tựa hồ Giang Tuân hơi bất mãn với danh xưng này.
Dù Cố Ảnh mất lí trí thế nào cũng không thể nặng lời với Giang Tuân được, cô nói: “Anh có biết bọn họ quá đáng như thế nào không? Năm em tốt nghiệp cấp hai, bọn họ đến cô nhi viện nhận nuôi em, từ ngày đầu tiên đến nhà họ gần như em phải ôm đồm hết tất cả công việc nhà, tan học về nhà phải làm cơm cho bọn họ ăn, cuối tuần thì tự đi làm thêm kiếm chi phí sinh hoạt, vốn những chuyện nhỏ nhặt đó em cảm thấy không đáng bận tâm, cho đến khi bà ta mang thai.”
Cô đứng lên định cản anh, nhưng có lẽ động tác quá nhanh, vị trí nứt xương trước đó đau nhói lên: “Ahhh.”
Cố Ảnh trợn tròn mắt, đôi mi cong dài mấp máy.
Đúng vậy, Giang Tuân có nói thế, hơn nữa anh chưa bao giờ nói dối cô, cũng chán ghét việc dối gạt người khác.
Cô không nhìn Giang Tuân, mi mắt cụp xuống, nói tiếp: “Bà ta nói bà ta mang thai, điều kiện gia đình không đủ trang trải học phí cho em, bảo em bỏ học đi làm công, anh biết không lúc đó em còn cầu xin bà ta đấy? Nhưng bà ta chẳng hề kể đến tình nghĩa mẹ con hai năm giữa em và bà ta, kiên quyết bắt em phải bỏ học, em không chịu thì vứt em ngược trở về cô nhi viện.”
“Đó là chuyện của hai người.” Cố Ảnh đứng cạnh cửa, thái độ xa cách đối lập hoàn toàn với vẻ niềm nở của Lâm Từ: “Sợ anh hiểu lầm, tôi nghĩ phải nói rõ cho anh biết rằng hiện tại tôi không liên quan gì đến người đó, theo lí thì tôi không can hệ gì đến vấn đề tiền bạc giữa hai người, nhưng tôi không muốn vì một vài việc không liên quan đến mình mà thiếu anh một ân tình, cho nên số tiền đó tôi sẽ nhắc bà ta trả lại anh.”
“Người như vậy mà anh vẫn đưa tiền cho bà ta?” Cố Ảnh đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh: “Nói là mượn đấy, anh nghĩ rằng bà ta sẽ trả lại tiền cho anh sao? Em biết anh không thiếu gì số tiền đó, anh cũng không biết rõ ràng mối quan hệ của em và bà ta, nhưng mà anh có thể hỏi em trước được không? Hiện giờ em rất không muốn dính líu gì tới bà ta nữa, vậy mà anh lại liên hệ với bà ta!”
“Vậy thì lại đây.” Giang Tuân đứng dựa vào bệ bếp, ngón tay chỉ chỉ bên mặt mình: “Cho em một cơ hội đó.”
Giang Tuân im lặng nghe cô nói hết, tạm thời kìm nén cảm xúc phức tạp do đau lòng khi nghe được câu chuyện cô kể, nhanh chóng phân tích nguyên nhân hậu quả: “Ý em là mẹ nuôi của em tìm anh mượn 2000 tệ sao?”
“Em không chuyển.” Cố Ảnh nói: “Đâu phải tiền em mượn, liên quan gì đến em chứ?”
“Chứ không phải sao?” Mắt Cố Ảnh đỏ ửng, nói bằng giọng mũi.
Nói hết lời rồi, bất luận đối phương nhận lại tiền hay không, Cố Ảnh chẳng muốn quan tâm đến nữa.
“Cố Ảnh.”
“Tiền của anh đâu có dễ mượn như vậy?” Giang Tuân vươn tay lau vệt nước mắt bên khoé mắt cô, giọng đầy khinh thường: “Đừng nghĩ anh ngu ngốc như vậy chứ.”
Xác nhận được mục tiêu, Cố Ảnh ngửa mặt kiễng gót nhón chân lên.
“Ý anh là, không phải anh?” Phút chốc đầu óc Cố Ảnh hoàn toàn trống rỗng: “Vậy là ai?”
“......” Cố Ảnh thành thật đáp: “Em sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
Ăn xong, Cố Ảnh chủ động đề nghị rửa bát: “Để em dọn cho, anh ra ngoài ngồi đi.”
Hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa Cố Ảnh đến Khoa tim mạch tìm Lâm Từ hỏi thăm tình hình.
“Bà ta nói với em thế nào?” Giang Tuân hỏi.
Giang Tuân khẽ đưa mắt liếc bà ta, lòng thầm giễu cợt, hiện tại Trường tiểu học đều được phân khu riêng, cần gì phải điều tra?
“Dạ?”
“Bà ta nói bạn em cho bà ta mượn 2000 tệ.” Cố Ảnh đáp.
Giang Tuân à một tiếng: “Em tự nghĩ cách đi.”
Bây giờ Cố Ảnh không cách nào bình tĩnh được, cô tức giận đến nỗi đầu óc ong ong: “Hôm nay bà ta đã nói với em rồi, anh nói anh tự có phán đoán của mình, vốn em đang rất vui, cũng rất tin tưởng anh, nhưng mà anh ——”
“Anh là bạn em à?” Tựa hồ Giang Tuân hơi bất mãn với danh xưng này.
“Hiểu lầm anh nên thấy khó chịu hả?” Giang Tuân hỏi.
“Tại vì bà ta không biết em và anh đang bên nhau.” Cố Ảnh giải thích: “Vả lại hôm đó em thấy bà ta tìm anh rồi còn đứng kế bên xe anh.”
Quay về phòng khám bệnh, bất ngờ thấy Khổng Oánh và Đặng Giai Giai đang chờ cô bên trong.
“Chẳng phải anh đã bảo là bà ta chưa kịp nói gì với anh sao?” Giang Tuân khóa chặt mắt cô, không cho cô né tránh: “Anh có nói mà, đúng không?”
Cố Ảnh thả bó rau trong tay xuống, mấp máy môi, hỏi: “Có phải anh vẫn còn giận em không?”
Trở ra phòng khách lần nữa, Giang Tuân hỏi: “Vậy rốt cuộc người bạn mà bà ta nói là ai?”
Đầu óc mụ mị vì tức giận của Cố Ảnh dần dần tỉnh táo lại.
“Tôi nói xong rồi.” Cố Ảnh đang xoay người định đi thì khựng lại: “Nếu bà ta có đến trả tiền, tôi cũng hi vọng là anh sẽ nhận lại.”
Đúng vậy, Giang Tuân có nói thế, hơn nữa anh chưa bao giờ nói dối cô, cũng chán ghét việc dối gạt người khác.
“Người như vậy mà anh vẫn đưa tiền cho bà ta?” Cố Ảnh đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn anh: “Nói là mượn đấy, anh nghĩ rằng bà ta sẽ trả lại tiền cho anh sao? Em biết anh không thiếu gì số tiền đó, anh cũng không biết rõ ràng mối quan hệ của em và bà ta, nhưng mà anh có thể hỏi em trước được không? Hiện giờ em rất không muốn dính líu gì tới bà ta nữa, vậy mà anh lại liên hệ với bà ta!”
Nghe Lý Mỹ nói xong, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Giang Tuân, bởi ngoại trừ anh, Cố Ảnh không nghĩ ra được ai sẽ vì thể diện của cô mà cho người ngoài mượn tiền.
“Anh tìm hắn ta làm gì?” Cố Ảnh lại hỏi.
Anh không hề tỏ ra khó chịu trước câu chất vất của Cố Ảnh, bình tĩnh hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
Lý Tư Di và Dương Kiệt biết rõ quan hệ giữa cô và bà ta nên chắc chắn sẽ không cho mượn tiền, huống chi bọn họ chẳng có cơ hội tiếp xúc bà ta.
Bà ta giả vờ đưa tay quệt nước mắt: “Lúc đó dì cũng không còn cách nào khác, điều kiện trong nhà không đủ lo.”
“Được.” Cố Ảnh nói: “Để chị hỏi xem cuối tuần này anh ấy có rảnh không.”
Hơn nữa bởi cảnh tượng cô chứng kiến ngày hôm đó, mà lòng càng thêm nhận định người đó chính là Giang Tuân.
“Vay tiền.” Cố Ảnh trả lời: “Nhưng em không cho.”
Vậy nên cô chẳng thèm chứng thực, vừa vào xe đã đánh đòn phủ đầu lên án anh.
“......” Cố Ảnh trả lời lí nhí: “Hôn không tới.”
Cố Ảnh nhớ đêm giao thừa lần đó cô từ chối không cho cả gia đình Lý Mỹ vào nhà, Giang Tuân không hỏi một câu, chỉ nhìn thái độ của cô thì đã đoán ra được thằng nhóc đó từng làm cô bị thương.
“Ý tôi là nếu các người tiếp tục tìm đến quấy rầy Cố Ảnh làm cô ấy không vui.” Giang Tuân nhếch môi cười, nhưng ý cười không đến được ánh mắt: “Thì tôi sẽ khiến cả nhà bà mất vui đấy.”
Cuối cùng chưa kịp bước xuống, người anh muốn tìm đã đứng ngay kế bên xe, Giang Tuân hạ cửa kính xe xuống.
“Tụi chị đã bên nhau rồi.” Cố Ảnh nhoẻn cười: “Chuyện từ đợt mồng một tháng năm.”
So với sự tin tưởng mà anh dành cho mình, lúc này đây việc Cố Ảnh hiểu lầm anh có vẻ càng không thể nào tha thứ được.
Hai má Cố Ảnh nóng bừng, gần như lập tức hiểu được ý anh.
Cố Ảnh ngồi xuống xô pha, tóm lấy một cái gối, vùi mặt vào đó.
“Em xin lỗi.” Cô cúi thấp đầu, trong lòng vô cùng áy náy và tự trách.
Giang Tuân nhướng mày: “Vậy sao ban nãy vừa lên xe thì em liền chuyển tiền cho anh?”
Giang Tuân nhìn chăm chú đỉnh đầu cô, mặt mày vui vẻ hẳn: “Biết sai rồi sao?”
Mối quan hệ giữa hai người thật sự không thân, chẳng biết đoán vậy đúng hay không.
Anh lái xe vào bãi đỗ, định đến khu nằm viện nội trú tìm người kia.
Cố Ảnh gật đầu: “Em biết rồi.”
Giang Tuân vươn tay xoa nhẹ đầu cô, khẽ cười: “Người ta thường nói con gái khi yêu đôi lúc sẽ giận hờn sinh sự vô cớ, coi ra lời này là thật rồi.”
Lâm Từ há hốc mồm ra, không trả lời.
Cố Ảnh nghe anh xem sự không tin tưởng của mình chỉ bằng bốn chữ “sinh sự vô cớ” thật đơn giản, cảm giác áy náy trong lòng lại càng sâu thêm.
“Bà ta gặp ai cũng nói như vậy hết.” Cố Ảnh cười: “Cảm phiền Bác sĩ Lâm lần sau có muốn giúp đỡ người khác thì nên tìm hiểu rõ ràng tình hình trước đã.”
Lúc Giang Tuân gọi cô vào phòng ăn ăn cơm đã là nửa giờ sau đó.
“Tối nay em muốn ăn gì?” Giang Tuân lại lần nữa khởi động xe chạy đi.
“Lúc đó em đang tức giận.” Lúc đó nghĩ rằng anh đưa tiền cho bà ta, điều đó gần như càng khiến cô tức giận hơn so với lúc hay tin Lý Mỹ tìm bạn cô mượn tiền.
“Sao hả?” Giang Tuân cầm điện thoại lên, làm bộ ấn nhận: “Giờ anh nhận này.”
“Anh muốn ăn gì.” Lúc này Cố Ảnh cực kì muốn bù đắp cho anh: “Em nấu cho anh.”
“Không cần.” Giang Tuân nói: “Để anh nấu.”
“Dì là mẹ nuôi của Tiểu Ảnh.” Lý Mỹ hoàn toàn không để tâm đến thái độ vô lễ đấy của anh, ánh mắt bà ta bận đánh giá chiếc xe rồi nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói chiếc xe này của cậu giá trên cả triệu lận hả?”
Giang Tuân im lặng nghe cô nói hết, tạm thời kìm nén cảm xúc phức tạp do đau lòng khi nghe được câu chuyện cô kể, nhanh chóng phân tích nguyên nhân hậu quả: “Ý em là mẹ nuôi của em tìm anh mượn 2000 tệ sao?”
Mua đồ ăn xong, từ siêu thị về đến nhà.
“Đừng mà.” Cố Ảnh nói: “Em nghèo lắm đó.”
Cố Ảnh giống hệt cái đuôi nhỏ, Giang Tuân đi đâu, cô theo đến đó.
Giang Tuân khẽ giọng lạnh lùng hỏi, nghe chẳng chút phập phồng, nhưng không hiểu sao lại làm Lý Mỹ thấy lo sợ.
Cố Ảnh giống hệt cái đuôi nhỏ, Giang Tuân đi đâu, cô theo đến đó.
Vào đến phòng bếp, Giang Tuân thấy cô định lấy rau ra rửa, rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng ngăn lại: “Em đừng rửa, ra ngoài kia chơi đi.”
“Tìm cái người làm em bị thương.” Giang Tuân trả lời.
Cố Ảnh thả bó rau trong tay xuống, mấp máy môi, hỏi: “Có phải anh vẫn còn giận em không?”
“Không phải.” Cố Ảnh cười cười: “Vừa rồi hơi đau một chút, hiện giờ không đau nữa.”
Giang Tuân buồn cười hỏi lại: “Anh có giận em khi nào chưa?”
“......” Hình như là chưa.
“Sao rồi chị, chị đã khỏi hẳn chưa?” Đặng Giai Giai cũng tiến lại gần, hỏi han cô.
Cũng chính vì như vậy nên Cố Ảnh mới cảm thấy khó chịu, chung quy nghĩ mình phải làm gì đó để xua tan nỗi áy náy trong lòng.
“Anh muốn ăn gì.” Lúc này Cố Ảnh cực kì muốn bù đắp cho anh: “Em nấu cho anh.”
“Hiểu lầm anh nên thấy khó chịu hả?” Giang Tuân hỏi.
Cố Ảnh rầu rĩ gật đầu.
Vào đến phòng bếp, Giang Tuân thấy cô định lấy rau ra rửa, rốt cuộc không nhịn được nữa lên tiếng ngăn lại: “Em đừng rửa, ra ngoài kia chơi đi.”
Ban nãy cô suy nghĩ kĩ càng lại, mấy ngày gần đây ngoài Giang Tuân ra thì người cùng cô đụng mặt Lý Mỹ chỉ có mỗi bác sĩ Khoa tim mạch Lâm Từ kia.
“Vậy thì lại đây.” Giang Tuân đứng dựa vào bệ bếp, ngón tay chỉ chỉ bên mặt mình: “Cho em một cơ hội đó.”
“Hôn không tới.”
“Hả?” Nét mặt Lâm Từ cứng đờ: “Dì ấy...... Không phải mẹ cô?”
Hai má Cố Ảnh nóng bừng, gần như lập tức hiểu được ý anh.
Cố Ảnh rầu rĩ gật đầu.
Nhắc đến chuyện 2000 tệ đó, cô hỏi thêm câu nữa: “Anh nhận tiền chưa vậy?”
Cô đỏ mặt đi đến đứng đằng trước Giang Tuân: “Anh, thấp xuống xíu đi.”
Cô cảm thấy nếu ở bên cạnh Giang Tuân lâu ngày dám chắc sẽ bị bệnh tim, trái tim cô cứ hai ngày ba lượt lại đập dồn dập quá mức mà cô không cách nào kềm chế được.
“Hửm?” Giang Tuân nhướng mày, làm như khó hiểu hỏi lại: “Ý em là sao?”
“Tối nay em muốn ăn gì?” Giang Tuân lại lần nữa khởi động xe chạy đi.
“......” Cố Ảnh trả lời lí nhí: “Hôn không tới.”
Giang Tuân à một tiếng: “Em tự nghĩ cách đi.”
“Ý anh là, không phải anh?” Phút chốc đầu óc Cố Ảnh hoàn toàn trống rỗng: “Vậy là ai?”
“......” Trong đầu Cố Ảnh đang nhớ lại xem khi nãy anh chỉ vào phía bên mặt nào.
Hình như bên phải.
Xác nhận được mục tiêu, Cố Ảnh ngửa mặt kiễng gót nhón chân lên.
Nghe Lý Mỹ nói xong, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Giang Tuân, bởi ngoại trừ anh, Cố Ảnh không nghĩ ra được ai sẽ vì thể diện của cô mà cho người ngoài mượn tiền.
Giây tiếp theo, Giang Tuân vẫn đứng im nãy giờ đột nhiên giữ chặt lấy đầu cô, sau đó anh hơi cúi đầu để môi hai người dán chặt vào nhau.
“Cảm ơn.” Cố Ảnh nhận lấy: “Lúc trước em và bà ta sống cùng một khu, bà ta có đến tìm em mấy lần. Gần đây chồng bà ta bị người ta đụng trúng, đang nằm điều trị ở Khoa chỉnh hình, vậy nên lại đụng mặt.”
Ý cười nhẹ nhàng ánh lên trong mắt Giang Tuân, anh vòng cánh tay ôm eo cô nâng người cô lên, mút nhẹ cánh môi cô một cái rồi mới chịu nhả ra.
“Đến đây thăm chị mà.” Khổng Oánh xách theo hai túi to đựng đồ ăn vặt để dưới gầm bàn làm việc của cô: “Mấy hôm trước tụi em phải bảo vệ luận văn nên không có thời gian, chị bị thương mà không đến đây thăm được, giờ rảnh rồi phải đến ngay chứ.”
Nước da Cố Ảnh hiện lên một màu đỏ ửng không chừa chỗ nào, đôi môi đỏ mọng lấp lánh ánh nước.
“Sao hai đứa lại đến đây?” Cố Ảnh mỉm cười bước vào: “Hôm nay không bận việc ở trường sao?”
Ánh mắt Giang Tuân tối đi, ngón cái lau đi vết nước dính trên môi cô, lập tức xoay người cô lại, đẩy cô ra ngoài: “Được rồi, ra ngoài kia chơi đi.”
Giang Tuân lái xe đi khỏi bệnh viện, đỗ lại dưới tán cây ven đường.
Giang Tuân thản nhiên đưa ngón tay kẹp điếu thuốc gác lên khung cửa xe, tàn thuốc bay thẳng vào quần áo của Lý Mỹ, khiến bà ta không thể không lùi bước ra xa.
Nói tới nói lui, khó tránh khỏi lại nhắc đến đề tài tiến độ theo đuổi của Cố Ảnh.
Cố Ảnh ngồi xuống xô pha, tóm lấy một cái gối, vùi mặt vào đó.
Cô cảm thấy nếu ở bên cạnh Giang Tuân lâu ngày dám chắc sẽ bị bệnh tim, trái tim cô cứ hai ngày ba lượt lại đập dồn dập quá mức mà cô không cách nào kềm chế được.
Cố Ảnh gật đầu: “Em biết rồi.”
Trong vô thức, sự hồi hộp và ngượng ngùng chiếm trọn lấy tâm trí cô nên cô chưa nhận ra rằng mình đã trút hết được cảm giác áy náy với Giang Tuân.
——————
Cũng chính vì như vậy nên Cố Ảnh mới cảm thấy khó chịu, chung quy nghĩ mình phải làm gì đó để xua tan nỗi áy náy trong lòng.
Ổn định được tâm trạng, Cố Ảnh bật TV, bắt đầu tự mình chơi game.
Lúc Giang Tuân gọi cô vào phòng ăn ăn cơm đã là nửa giờ sau đó.
————
“Đúng rồi, ban đầu em nói không muốn dính líu với bà mẹ nuôi kia.” Giang Tuân xới cơm vào chén đưa sang cho cô, lơ đễnh hỏi: “Bà ta thường xuyên tới tìm em sao?”
“Đúng rồi, ban đầu em nói không muốn dính líu với bà mẹ nuôi kia.” Giang Tuân xới cơm vào chén đưa sang cho cô, lơ đễnh hỏi: “Bà ta thường xuyên tới tìm em sao?”
“Cảm ơn.” Cố Ảnh nhận lấy: “Lúc trước em và bà ta sống cùng một khu, bà ta có đến tìm em mấy lần. Gần đây chồng bà ta bị người ta đụng trúng, đang nằm điều trị ở Khoa chỉnh hình, vậy nên lại đụng mặt.”
Giang Tuân gật đầu, ra chiều đăm chiêu: “Bà ta tìm em vòi tiền à?”
“Vay tiền.” Cố Ảnh trả lời: “Nhưng em không cho.”
Ăn xong, Cố Ảnh chủ động đề nghị rửa bát: “Để em dọn cho, anh ra ngoài ngồi đi.”
“Không cần.” Giang Tuân lấy lại bát đũa trong tay cô, xoay người đi trở vào phòng bếp: “Bỏ vào máy rửa bát là được rồi.”
Trong vô thức, sự hồi hộp và ngượng ngùng chiếm trọn lấy tâm trí cô nên cô chưa nhận ra rằng mình đã trút hết được cảm giác áy náy với Giang Tuân.
“......”
Cố Ảnh nhớ đêm giao thừa lần đó cô từ chối không cho cả gia đình Lý Mỹ vào nhà, Giang Tuân không hỏi một câu, chỉ nhìn thái độ của cô thì đã đoán ra được thằng nhóc đó từng làm cô bị thương.
Ánh mắt Giang Tuân tối đi, ngón cái lau đi vết nước dính trên môi cô, lập tức xoay người cô lại, đẩy cô ra ngoài: “Được rồi, ra ngoài kia chơi đi.”
Trở ra phòng khách lần nữa, Giang Tuân hỏi: “Vậy rốt cuộc người bạn mà bà ta nói là ai?”
Ổn định được tâm trạng, Cố Ảnh bật TV, bắt đầu tự mình chơi game.
“Em không biết nữa.” Cố Ảnh nói: “Có thể là một đồng nghiệp nào đó không thân lắm.”
Ban nãy cô suy nghĩ kĩ càng lại, mấy ngày gần đây ngoài Giang Tuân ra thì người cùng cô đụng mặt Lý Mỹ chỉ có mỗi bác sĩ Khoa tim mạch Lâm Từ kia.
Mối quan hệ giữa hai người thật sự không thân, chẳng biết đoán vậy đúng hay không.
Giang Tuân giương mắt, thờ ơ hỏi: “Nam hay nữ vậy?”
“Bà ta nói với em thế nào?” Giang Tuân hỏi.
Mắt Cố Ảnh lóe lên: “Em cũng không biết nữa.”
Giang Tuân khịt mũi: “Vậy là ngày mai đi làm em lại chuyển cho người ta 2000 tệ sao?”
Hết chương 36
“Em không chuyển.” Cố Ảnh nói: “Đâu phải tiền em mượn, liên quan gì đến em chứ?”
“Nhà bà ở phía Tây thành phố,” Giang Tuân hờ hững cắt ngang lời bà: “Con trai bà học Trường tiểu học Dục Anh đúng không?”
Giang Tuân nhướng mày: “Vậy sao ban nãy vừa lên xe thì em liền chuyển tiền cho anh?”
“Lúc đó em đang tức giận.” Lúc đó nghĩ rằng anh đưa tiền cho bà ta, điều đó gần như càng khiến cô tức giận hơn so với lúc hay tin Lý Mỹ tìm bạn cô mượn tiền.
Giây tiếp theo, Giang Tuân vẫn đứng im nãy giờ đột nhiên giữ chặt lấy đầu cô, sau đó anh hơi cúi đầu để môi hai người dán chặt vào nhau.
Cố Ảnh thở dài, thói quen cứ hễ gặp Giang Tuân là trở nên mất hẳn lí trí đến giờ vẫn chưa sửa được.
Nhắc đến chuyện 2000 tệ đó, cô hỏi thêm câu nữa: “Anh nhận tiền chưa vậy?”
“Tại vì bà ta không biết em và anh đang bên nhau.” Cố Ảnh giải thích: “Vả lại hôm đó em thấy bà ta tìm anh rồi còn đứng kế bên xe anh.”
“Sao hả?” Giang Tuân cầm điện thoại lên, làm bộ ấn nhận: “Giờ anh nhận này.”
“Đừng mà.” Cố Ảnh nói: “Em nghèo lắm đó.”
“Có liên quan gì đến bà không?” Giang Tuân lấy một điếu thuốc trong ngăn đựng đồ ngậm vào miệng, sau đó cầm bật lửa châm thuốc, rít một hơi.
Cô đứng lên định cản anh, nhưng có lẽ động tác quá nhanh, vị trí nứt xương trước đó đau nhói lên: “Ahhh.”
“Em bị sao vậy?” Giang Tuân buông điện thoại, đỡ cô ngồi xuống: “Chỗ bị thương lần trước chưa khỏi hẳn sao?”
“Không phải.” Cố Ảnh cười cười: “Vừa rồi hơi đau một chút, hiện giờ không đau nữa.”
“Bà ta nói bạn em cho bà ta mượn 2000 tệ.” Cố Ảnh đáp.
“Cố Ảnh.”
“Dạ?”
“Sau này cố gắng đừng để bị thương nữa.” Vấn đề này tương đối nhạy cảm với Giang Tuân, mỗi lần nhắc đến nó vẻ mặt anh đều lạnh tanh.
“Em biết.” Cố Ảnh ngoan ngoãn đáp lời.
Đối phương thừa nhận đúng là có chuyện đó, dường như đoán chắc cô sẽ đến tìm anh ta nên trông Lâm Từ rất vui vẻ: “Chuyện ấy thì có gì to tát đâu, tôi cũng có nói với dì là không cần trả lại.”
“Bảo vệ bản thân thật tốt.” Giang Tuân thản nhiên nghịch tóc cô: “Nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ anh sẽ đi tìm.”
“Anh tìm ai?” Cố Ảnh quay mặt nhìn anh, hỏi lại.
“Tìm cái người làm em bị thương.” Giang Tuân trả lời.
“......” Cố Ảnh thành thật đáp: “Em sẽ bảo vệ mình thật tốt.”
“Không cần.” Giang Tuân lấy lại bát đũa trong tay cô, xoay người đi trở vào phòng bếp: “Bỏ vào máy rửa bát là được rồi.”
——————
Nước da Cố Ảnh hiện lên một màu đỏ ửng không chừa chỗ nào, đôi môi đỏ mọng lấp lánh ánh nước.
Hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa Cố Ảnh đến Khoa tim mạch tìm Lâm Từ hỏi thăm tình hình.
Đối phương thừa nhận đúng là có chuyện đó, dường như đoán chắc cô sẽ đến tìm anh ta nên trông Lâm Từ rất vui vẻ: “Chuyện ấy thì có gì to tát đâu, tôi cũng có nói với dì là không cần trả lại.”
“Đó là chuyện của hai người.” Cố Ảnh đứng cạnh cửa, thái độ xa cách đối lập hoàn toàn với vẻ niềm nở của Lâm Từ: “Sợ anh hiểu lầm, tôi nghĩ phải nói rõ cho anh biết rằng hiện tại tôi không liên quan gì đến người đó, theo lí thì tôi không can hệ gì đến vấn đề tiền bạc giữa hai người, nhưng tôi không muốn vì một vài việc không liên quan đến mình mà thiếu anh một ân tình, cho nên số tiền đó tôi sẽ nhắc bà ta trả lại anh.”
Cố Ảnh thở dài, thói quen cứ hễ gặp Giang Tuân là trở nên mất hẳn lí trí đến giờ vẫn chưa sửa được.
“Hả?” Nét mặt Lâm Từ cứng đờ: “Dì ấy...... Không phải mẹ cô?”
“Bà ta gặp ai cũng nói như vậy hết.” Cố Ảnh cười: “Cảm phiền Bác sĩ Lâm lần sau có muốn giúp đỡ người khác thì nên tìm hiểu rõ ràng tình hình trước đã.”
Lâm Từ há hốc mồm ra, không trả lời.
Hình như bên phải.
“Tôi nói xong rồi.” Cố Ảnh đang xoay người định đi thì khựng lại: “Nếu bà ta có đến trả tiền, tôi cũng hi vọng là anh sẽ nhận lại.”
Giang Tuân giương mắt, thờ ơ hỏi: “Nam hay nữ vậy?”
Giang Tuân không muốn xem bà ta làm bộ làm tịch, nói thẳng vào vấn đề: “Vậy thì đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”
Nói hết lời rồi, bất luận đối phương nhận lại tiền hay không, Cố Ảnh chẳng muốn quan tâm đến nữa.
“Em bị sao vậy?” Giang Tuân buông điện thoại, đỡ cô ngồi xuống: “Chỗ bị thương lần trước chưa khỏi hẳn sao?”
Quay về phòng khám bệnh, bất ngờ thấy Khổng Oánh và Đặng Giai Giai đang chờ cô bên trong.
“Tiền của anh đâu có dễ mượn như vậy?” Giang Tuân vươn tay lau vệt nước mắt bên khoé mắt cô, giọng đầy khinh thường: “Đừng nghĩ anh ngu ngốc như vậy chứ.”
“Sao hai đứa lại đến đây?” Cố Ảnh mỉm cười bước vào: “Hôm nay không bận việc ở trường sao?”
“Đến đây thăm chị mà.” Khổng Oánh xách theo hai túi to đựng đồ ăn vặt để dưới gầm bàn làm việc của cô: “Mấy hôm trước tụi em phải bảo vệ luận văn nên không có thời gian, chị bị thương mà không đến đây thăm được, giờ rảnh rồi phải đến ngay chứ.”
“Sao rồi chị, chị đã khỏi hẳn chưa?” Đặng Giai Giai cũng tiến lại gần, hỏi han cô.
Biết được cô khỏi hẳn rồi, hai người mới yên tâm ngồi xuống trò chuyện.
“......” Trong đầu Cố Ảnh đang nhớ lại xem khi nãy anh chỉ vào phía bên mặt nào.
Nói tới nói lui, khó tránh khỏi lại nhắc đến đề tài tiến độ theo đuổi của Cố Ảnh.
“Tụi chị đã bên nhau rồi.” Cố Ảnh nhoẻn cười: “Chuyện từ đợt mồng một tháng năm.”
Hai cô nàng hét ầm lên đầy phấn khích, đều đòi bạn trai Cố Ảnh chiêu đãi cả hai.
“Sau này cố gắng đừng để bị thương nữa.” Vấn đề này tương đối nhạy cảm với Giang Tuân, mỗi lần nhắc đến nó vẻ mặt anh đều lạnh tanh.
“Được.” Cố Ảnh nói: “Để chị hỏi xem cuối tuần này anh ấy có rảnh không.”
————
Vẻ đau khổ trên mặt Lý Mỹ chuyển thành hoảng hốt: “Sao cậu biết? Cậu điều tra nhà chúng tôi? Cậu nói vậy ý gì?”
Năm giờ chiều, Giang Tuân đến bệnh viện Nhã Khang sớm hơn nửa tiếng.
Anh lái xe vào bãi đỗ, định đến khu nằm viện nội trú tìm người kia.
Cuối cùng chưa kịp bước xuống, người anh muốn tìm đã đứng ngay kế bên xe, Giang Tuân hạ cửa kính xe xuống.
“Cậu này, cậu là bạn trai của Tiểu Ảnh nhà tôi sao?” Hai tay Lý Mỹ đút vào túi, tủm tỉm cười hỏi.
“Có liên quan gì đến bà không?” Giang Tuân lấy một điếu thuốc trong ngăn đựng đồ ngậm vào miệng, sau đó cầm bật lửa châm thuốc, rít một hơi.
“Bảo vệ bản thân thật tốt.” Giang Tuân thản nhiên nghịch tóc cô: “Nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ anh sẽ đi tìm.”
“Dì là mẹ nuôi của Tiểu Ảnh.” Lý Mỹ hoàn toàn không để tâm đến thái độ vô lễ đấy của anh, ánh mắt bà ta bận đánh giá chiếc xe rồi nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói chiếc xe này của cậu giá trên cả triệu lận hả?”
Giang Tuân thản nhiên đưa ngón tay kẹp điếu thuốc gác lên khung cửa xe, tàn thuốc bay thẳng vào quần áo của Lý Mỹ, khiến bà ta không thể không lùi bước ra xa.
Anh chỉ ừ hữ, không đáp mà hỏi lại: “Bà chính là người bảo cô ấy bỏ học đi làm công không được, liền trả cô ấy về lại viện mồ côi?”
“Cậu này, cậu là bạn trai của Tiểu Ảnh nhà tôi sao?” Hai tay Lý Mỹ đút vào túi, tủm tỉm cười hỏi.
Giang Tuân khẽ giọng lạnh lùng hỏi, nghe chẳng chút phập phồng, nhưng không hiểu sao lại làm Lý Mỹ thấy lo sợ.
Bà ta giả vờ đưa tay quệt nước mắt: “Lúc đó dì cũng không còn cách nào khác, điều kiện trong nhà không đủ lo.”
Giang Tuân khịt mũi: “Vậy là ngày mai đi làm em lại chuyển cho người ta 2000 tệ sao?”
Giang Tuân không muốn xem bà ta làm bộ làm tịch, nói thẳng vào vấn đề: “Vậy thì đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”
“Dì...... Vốn dĩ dì cũng không muốn đến tìm con bé.” Lý Mỹ nhìn anh, gương mặt tỏ vẻ đau khổ: “Chẳng qua gần đây ba nuôi con bé nằm viện, chuyện tiền bạc trong nhà quá khó khăn, nên muốn nhờ con bé giúp ——”
“Nhà bà ở phía Tây thành phố,” Giang Tuân hờ hững cắt ngang lời bà: “Con trai bà học Trường tiểu học Dục Anh đúng không?”
Vậy nên cô chẳng thèm chứng thực, vừa vào xe đã đánh đòn phủ đầu lên án anh.
Vẻ đau khổ trên mặt Lý Mỹ chuyển thành hoảng hốt: “Sao cậu biết? Cậu điều tra nhà chúng tôi? Cậu nói vậy ý gì?”
Giang Tuân khẽ đưa mắt liếc bà ta, lòng thầm giễu cợt, hiện tại Trường tiểu học đều được phân khu riêng, cần gì phải điều tra?
“Ý tôi là nếu các người tiếp tục tìm đến quấy rầy Cố Ảnh làm cô ấy không vui.” Giang Tuân nhếch môi cười, nhưng ý cười không đến được ánh mắt: “Thì tôi sẽ khiến cả nhà bà mất vui đấy.”
“Cậu, cậu định làm gì?” Lý Mỹ sốt ruột: “Cậu đừng động vào con trai tôi, nó vẫn còn là trẻ con mà.”
“Em xin lỗi.” Cô cúi thấp đầu, trong lòng vô cùng áy náy và tự trách.
“Bà quên rồi sao?” Giang Tuân lạnh lùng nhìn bà ta đăm đăm, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: “Lúc bà đối xử với Cố Ảnh như vậy, cô ấy vẫn còn là trẻ con.”
So với sự tin tưởng mà anh dành cho mình, lúc này đây việc Cố Ảnh hiểu lầm anh có vẻ càng không thể nào tha thứ được.
Cuối cùng chưa kịp bước xuống, người anh muốn tìm đã đứng ngay kế bên xe, Giang Tuân hạ cửa kính xe xuống.Trong vô thức, sự hồi hộp và ngượng ngùng chiếm trọn lấy tâm trí cô nên cô chưa nhận ra rằng mình đã trút hết được cảm giác áy náy với Giang Tuân.Hết chương 36Hết chương 36
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!