Việc Hạ Tư Phạm bị gia pháp hầu hạ, bị nhà họ Hạ đóng cửa dạy dỗ, ngược lại không lan truyền trong giới hào môn cao cấp.
Trong lúc vào đoàn làm phim đóng vai khách mời, Hạ Nam Chi quan tâm không ít đến vết thương của anh ấy, vết bầm tím sau lưng dưỡng thương chừng mười ngày đã khôi phục, nhưng vết thương do gãy xương trên đầu gối lại không chóng lành như thế, kết quả mà bác sĩ phán, ít nhất phải ngồi xe lăn hơn nửa năm.
Hạ Nam Chi còn biết được một chuyện, qua đến ngày thứ ba, bà cô ăn chay niệm Phật bỗng chán ghét việc hai tay mình dính đầy máu tươi, nhưng kì thực là mắt không thấy tâm không phiền, bèn tìm một lý do trở về núi, vẫn là bố cô đích thân tiễn ra cổng nhà họ Hạ.
Không có vị Phật lớn này ở nhà, Hạ Nam Chi cũng không còn run rẩy lo lắng Hạ Tư Phạm lại bị gia pháp hầu hạ nữa.
Cảnh khách mời của cô vừa đóng máy, Đàm Tụng lại đưa tới kịch bản tốt.
Rèm cửa phòng khách mở rộng, ánh mặt trời đầu hạ bắt đầu hơi say, Hạ Nam Chi lười biếng nằm trên sô pha, nghiêng mình về phía ánh sáng trong trẻo, đầu ngón tay lật kịch bản, tầm mắt lập tức thấy được tên đạo diễn.
“Hồng Uyên?”
Đây chẳng phải là đạo diễn của bộ phim ‘Ngôi Sao Cô Đơn’ mà lần đầu tiên cô giành được giải thưởng sao?
Hạ Nam Chi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, hỏi ra nỗi hoang mang trong lòng: “Em nhớ rõ trong lễ trao giải anh ta chơi trò mất tích, còn nhờ Thương Tuyển lên sân khấu nhận thưởng thay anh ta nữa.”
Đàm Tụng đang dựa vào cạnh cầu thang xoắn ốc quan sát con cá đỏ trong bể cá, nghe vậy cúi đầu nói: “Có thể là đến góc nào tập trung nghiên cứu kịch bản rồi. Anh đã xem qua, đạo diễn mới này có chút tài năng, chỉ là hơi nghèo thôi.”
“Là sao?”
“Kịch bản thì không có vấn đề gì, nhưng mà không có tiền, muốn mời em đóng phim không thù lao, tiện thể có thể đầu tư vào bộ phim mấy chục triệu càng tốt.”
Đầu ngón tay của Hạ Nam Chi vẫn chưa buông kịch bản xuống, lười biếng ngồi dậy nằm sấp trên lưng sofa, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Anh Tụng, không phải anh gặp phải lừa đảo đấy chứ?”
“Anh ta chặn anh ở cửa công ty Tinh Kỷ suốt một tháng đấy!”
Đàm Tụng tiếp tục cúi đầu nói: “Anh bắt xe taxi, vừa liếc nhìn thì thấy tài xế là anh ta, kêu thức ăn bên ngoài hay mua bao thuốc lá, shipper vẫn là anh ta. Ngay cả lúc đi vào nhà vệ sinh nam để giải tỏa, người cầm cây lau nhà vệ sinh cũng là anh ta. Tên này chẳng khác gì hồn ma cả, nếu không đưa kịch bản đến trước mặt em, anh thật sự sợ là đêm nào đó vừa mở mắt ra, thứ treo trên trần nhà cũng là anh ta đấy.”
“…”
“Trước đó em từng đóng ‘Ngôi Sao Côn Đơn’ không thù lao, chắc hẳn anh ta đã coi em là mối quan hệ thân thiết duy nhất trong giới giải trí.”
“Em không có tiền.”
Hạ Nam Chi chống má, chậm rãi nói ra mấy chữ này.
“Tạ thị sắp phá sản rồi sao?”
Đàm Tụng thiếu chút nữa ngã khỏi cầu thang xoắn ốc, sau đó, anh ấy kinh hồn bạt vía vội vàng chạy xuống lầu. Biệt thự Tư Nam này có giá trị hơn trăm triệu, nếu anh ấy ngã bắn máu tung tóe trở thành hung trạch, rất có thể sẽ phạm tội rất nặng.
Chạy đến trước mặt, còn không quên uống một ngụm nước để ép sự kinh hãi xuống.
Hạ Nam Chi cẩn thận đặt kịch bản lên bàn trà, nói: “Là Hạ thị gần đây thua lỗ một số tiền lớn, sao em có thể không biết xấu hổ đòi Phạm Phạm mấy chục triệu để đóng phim được.”
Đàm Tụng không rõ lắm tình hình tài chính của Hạ Nam Chi, dù sao cô cũng chỉ quay phim trong giới giải trí.
“Có thể mạo muội hỏi một câu, trên người em có bao nhiêu tài sản không?”
“Chắc là một nửa nhà họ Hạ.”
Hạ Nam Chi nhẹ giọng nói xong, lại bổ sung một câu: “Tài sản của em và sính lễ nhà họ Tạ đưa đều do bố em quản lý, ngay cả Phạm Phạm cũng không có tư cách động vào. Tạ Thầm Ngạn cũng không biết có bao nhiêu, đương nhiên em cũng không biết, dù sao cũng do bố em quyết định.”
“Vậy em định sử dụng thế nào?”
Đàm Tụng nghĩ thầm, đừng bảo là viết đơn kiến nghị chứ?
Hạ Nam Chi chớp chớp mắt, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Từ nhỏ đến lớn thứ cô không thiếu nhất chính là tiền tài, muốn tiền tiêu vặt, mỗi tháng nhà họ Hạ đều chu cấp cho cô sinh hoạt phí đầy đủ, châu báu trang sức quần áo gì đó, ngoại trừ Tạ Thầm Ngạn thường xuyên đổ vào rương bảo vật của cô thì những thứ này đều là mẹ lo liệu. Nếu tiêu xài hơi phung phí một chút, cô sẽ đi tìm Hạ Tư Phạm đang phụ trách công việc kinh doanh của gia đình để phê duyệt thanh toán.
Hơn nữa số tiền này đều chuyển từ tài khoản cá nhân của Hạ Tư Phạm.
Nói thông tục dễ hiểu một chút.
Tiền cô tiêu đều là tiền riêng của anh ấy.
Sau vài phút im lặng.
Hạ Nam Chi lắc đầu, mím môi không giải thích rõ.
Đàm Tụng: “Em xem kịch bản trước đi, Hồng Uyên còn nói là bộ phim này mời diễn viên đều không có thù lao đóng phim, số tiền đầu tư huy động được sẽ sử dụng một cách cẩn thận, doanh thu phòng vé hậu kỳ sẽ quyên góp toàn bộ làm từ thiện, xem như một bộ phim công ích.”
*
Mấy ngày gần đây Tạ Thầm Ngạn đến Hồng Kông công tác nên không ở nhà, vừa lúc cũng không có người quấy rầy Hạ Nam Chi đọc kịch bản vào ban đêm.
Cô thức cả đêm mới xem xong, ngày hôm sau lúc gọi video cho Tạ Thầm Ngạn, đôi mắt xinh đẹp kia đã sưng đỏ sắp không mở ra được, đang lấy đá lạnh đắp lên, vết nước lạnh lẽo theo đuôi mắt trượt xuống sườn mặt, nhuộm ướt sợi tóc đen nhánh.
Nhìn dáng vẻ chán chường lại đáng thương của cô trên màn hình, Tạ Thầm Ngạn trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: “Anh đi công tác ba ngày, chuyện bên này vừa kết thúc anh sẽ ngồi máy bay tư nhân về ngay.”
“Gì cơ?”
Hạ Nam Chi giơ tay dời túi chườm đá đi, vất vả mở mắt nói: “Tại em xem kịch bản của bộ phim này thấy cảm động thôi.”
May là bên phía Tạ Thầm Ngạn không có người, cách xa mười vạn tám ngàn dặm, cô cũng có thể cảm nhận được áp suất không thích hợp.
Hạ Nam Chi khóc ướt hai cái gối, không hề khoa trương chút nào, bởi vì tầm nhìn mơ hồ nên lúc này cô không nhận ra khuôn mặt lãnh đạm xưa nay của Tạ Thầm Ngạn vì một câu nói của cô đã phá vỡ phòng ngự. Cô bưng ly thủy tinh lên uống một ngụm nước lạnh, sau đó mở miệng hỏi anh vay tiền.
Trái tim trong lồng ngực Tạ Thầm Ngạn xem như đã bị cô xoa đúng chỗ, chưa từng thấy qua người nào một giây trước còn mở miệng phủ nhận khóc sưng mắt là bởi vì nhớ anh, một giây sau đã hỏi anh mượn mấy chục triệu.
Mà Hạ Nam Chi còn đang rầu rĩ lẩm bẩm: “Nhà họ Hạ tổn thất hơn trăm tỷ, Phạm Phạm còn ngồi xe lăn, phải lấy mạng đi kiếm tiền, em cũng không tiện tìm anh ấy đòi tiền tiêu vặt… Em nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn nên hỏi anh thì hơn.”
Tạ Thầm Ngạn hẳn là nên cảm ơn cô vì đã mở chiếc miệng tôn quý này, cũng nên bày tỏ chút cảm kích với cô, nhưng thấy cô thức khuya đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lời nói dừng lại giữa môi mỏng, hời hợt sửa lại: “Vì sao cuối cùng lại quyết định tìm anh?”
Cơ thể mảnh khảnh của Hạ Nam Chi lăn xuống sô pha, đi lấy đá mới, một lát sau lại lăn về: “Có mấy phiên bản, không biết anh muốn nghe cái nào.”
Tạ Thầm Ngạn thấp giọng nói: “Nói gì đó khiến anh cam tâm tình nguyện bỏ tiền đi.”
“À, bây giờ chúng ta là cặp đôi hoàn hảo nhất thế giới.”
Giọng nói mềm mại của Hạ Nam Chi vừa rơi xuống, trong lòng đồng thời suy nghĩ, còn không phải bởi vì cô lại muốn đóng phim không thù lao làm công ích, mấy chục triệu này có mượn mà không có trả, nếu như đi tìm những người khác trong nhóm trúc mã mượn tiền, chỉ sợ còn phải đánh giấy nợ tính cả lãi suất.
Nào có vươn tay rút tiền từ trong túi Tạ Thầm Ngạn một cách dễ dàng như vậy.
Tuy rằng cô không giỏi kinh doanh, nhưng kế hoạch nhỏ của cô vẫn khiến Tạ Thầm Ngạn ở Hồng Kông nghe ra được.
Nhưng anh lại chịu uống ‘mê hồn canh’ của Hạ Nam Chi: “Buổi chiều bảo Lam Anh gửi cho em sáu mươi triệu, đủ không?”
Hạ Nam Chi khẽ gật đầu, đầu ngón tay dính hơi nước vuốt ve hình dáng sườn mặt người đàn ông trên màn hình, trong lòng nhớ anh, lại nói: “À, sáu mươi triệu, em nói thêm một phiên bản khác cho anh nghe nhé?”
“Không cần đâu.”
Tạ Thầm Ngạn không hề hứng thú với những phiên bản khác, chưa đến nửa giây đã khéo léo từ chối sự nhiệt tình của cô.
Cho đến khi cuộc gọi video bị ngắt, Hạ Nam Chi vẫn còn nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không phải là chuyện kinh dị gì, có đáng sợ như vậy sao?”
Cô chỉ muốn nói là chuyện làm ăn ở Hồng Kông của Tạ Thầm Ngạn không biết kiếm được bao nhiêu tiền, chia cho cô mấy chục triệu thôi mà.
Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt mà Phạm Phạm nhà cô vất vả lao động.
…..
Đàm Tụng đợi bên kia ba ngày, Hạ Nam Chi đưa qua không ít tiền đầu tư.
Cũng nguyện ý đóng phim điện ảnh của Hồng Uyên không nhận thù lao.
Sau khi hoàn thành hợp đồng ban đầu, tin tức vẫn chưa chính thức được công bố.
Cô rất thích thiết lập chị em song sinh trong kịch bản, lúc nghiên cứu kịch bản, thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm tới tiến độ tuyển diễn viên, hỏi nữ số 2 là ai diễn.
Đàm Tụng trả lời: “Hình như đạo diễn chọn được người rồi, nhưng ai hỏi cũng tránh không nói.”
Tỏ ra thần bí, chẳng lẽ còn có thể tìm được một người giống Hạ Nam Chi cho vào đoàn sao?
Trước khi việc này kết thúc, anh ấy không quên dặn dò Hạ Nam Chi luyện tập thủy tính: “Em lên bể bơi trên tầng cao nhất của biệt thự Tư Nam tập lặn nhiều vào, tháng sau em sẽ vào đoàn, à đúng rồi, là đoàn quay phim khép kín nha, không cho phép người nhà đến thăm.”
“Hả?”
“Hồng Uyên yêu cầu toàn bộ diễn viên trong đoàn làm phim không được mang theo thiết bị di động, không được tiết lộ nội dung kịch bản, thời gian quay phim kéo dài hai tháng, tốc chiến tốc thắng… hoàn toàn khép kín.” Mặc dù Đàm Tụng không biết vì sao lại nghiêm khắc như vậy, nhưng hợp đồng giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng.
Cho dù Hạ Nam Chi mang vốn vào tổ cũng không thể nhận được đãi ngộ đặc biệt, dù sao toàn thể nhân viên đều phải tuân theo.
Cô nghĩ thầm, xong rồi, Tạ Thầm Ngạn tự bỏ tiền túi 60 triệu lại bị cấm dục đến hai tháng.
Hạ Nam Chi suy nghĩ một lát, nhạy cảm phát hiện trọng điểm: “Khép kín à? Hồng Uyên lén mua một hòn đảo để quay phim sao?”
“Không phải anh ta mua.” Đàm Tụng đã sớm hỏi địa điểm quay phim ở đâu, dù sao thân phận nghệ sĩ nhà mình cũng không phải là một nữ minh tinh bình thường, anh ấy còn khảo sát ngay tại chỗ, bảo đảm không phải hòn đảo đơn độc nào không bắt được tín hiệu mới đồng ý ký hợp đồng ban đầu.
“Hòn đảo của làng chài nhỏ kia rất quen thuộc, sẵn sàng cấm người ngoài vào trong lúc quay phim.”
Nói đến đây, Hạ Nam Chi không hỏi tiếp nữa.
….
Đảo mắt đã đến cuối tháng, thời tiết cũng dần dần oi bức, ngay khi kỹ năng bơi lội của cô càng ngày càng tốt, thỉnh thoảng đòi Tạ Thầm Ngạn cùng cô lên tầng cao nhất của biệt thự Tư Nam bơi lội, cũng thu dọn lại từng thùng đồ dùng sinh hoạt quần áo, chuẩn bị vào đoàn quay phim.
Đêm trước khi đi.
Vì phải đóng phim hai tháng và không thể mang theo thiết bị di động, cho nên Hạ Nam Chi phải chia tay với người chồng sắp cưới siêu dính người của nhà mình.
Kiên nhẫn dỗ dành anh.
Tạ Thầm Ngạn không chút biểu cảm buộc lại dây lưng màu đen đã bị cởi ra, đẩy vị hôn thê xinh đẹp như tiên ra, môi mỏng khẽ nhếch: “So với một hàng trăm tỷ của Hạ Tư Phạm thì sáu mươi triệu của anh khá chênh lệch nhỉ.”
Biết tự bê đá đập chân mình, Hạ Nam Chi lại dính lấy anh, cánh tay mảnh khảnh treo lên cổ anh, cánh môi mềm mại liếm cổ anh: “Hai tháng chớp mắt qua nhanh thôi, lúc trước chúng ta còn xa nhau một năm rưỡi cơ mà.”
Lời này không có tác dụng an ủi, ngược lại khiến sắc mặt Tạ Thầm Ngạn trầm xuống.
Giác quan thứ sáu của Hạ Nam Chi rất mạnh, tự biết giẫm phải điểm kiêng kị của người đàn ông, vội vàng chuyển đề tài: “Em chỉ là sợ anh không nỡ, nên đến đêm cuối cùng mới thông báo cho anh đấy.”
Tạ Thầm Ngạn không chút khách sáo vạch trần cô: “Em sợ nói trước sẽ không có ai luyện kỹ năng bơi lội với em chứ gì.”
“……”
Hạ Nam Chi khẽ nhíu mày: “Tạ Thầm Ngạn, sự kiên nhẫn của em là có hạn… Anh mà còn dầu muối không vào như thế.”
“Thì sao?”
Nói về khí thế, đôi mắt ngọc trai của Tạ Thầm Ngạn chỉ cần nhìn chăm chú vào cô là lập tức có một loại áp lực vô hình.
Hạ Nam Chi chậm rãi nói: “Đêm nay đừng mơ ngủ nữa, lật lại nợ cũ đi.”
Hai người họ quen biết từ khi còn nhỏ, ai làm bao nhiêu chuyện xấu, tùy tiện lật lại cũng có thể lôi ra cãi nhau ấy chứ?
Ngay lúc Hạ Nam Chi nhắc với anh chuyện có một năm nào đó, trong trường có nữ sinh nhét thư tình vào cặp sách của anh, mà anh không nói là gửi cho Tạ Thầm Thời, hại đối phương mù mặt nhận lầm người, điện thoại di động đặt trên sô pha bàn trà vang lên.
Lòng bàn tay Hạ Nam Chi chống vào cơ bụng gợi cảm của Tạ Thầm Ngạn đẩy ra, nhặt chiếc váy ren rơi xuống thảm mặc vào người, đi chần trần tới cầm lên xem.
Vừa kết nối.
Giọng nói của Hạ Úc Phỉ lập tức truyền vào tai: “Tiểu Lý Nhi, tớ bị giới truyền thông chụp được scandal.”
Hạ Nam Chi sửng sốt, lại nghe trong điện thoại nói nhỏ vài câu, nhà truyền thông nào đó được giới giải trí công nhận là chỉ tung tin thật, hơn nữa còn khiến ngôi sao không thể phản bác, sau vài giây im lặng, cô nói: “Úc Phỉ, bây giờ tớ ra ngoài tìm cậu, đừng sợ.”
Vừa cúp máy.
Lúc xoay người, Tạ Thầm Ngạn thờ ơ ném bao cao su đã dùng vào thùng rác, môi mỏng khẽ nhếch một độ cong cực nhạt, giống như nhìn cô cười: “Đánh cược không?”
Giây tiếp theo.
Anh nói: “Anh cá là em không thể quay bộ phim của Hồng Uyên được.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!