Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Tề Tư vào group fan đăng thông báo sẽ nghỉ livestream một ngày, đến buổi trưa cậu vào group gia đình báo cho cả nhà biết tối hôm nay cậu mời Nguyễn Ôn Tịch cùng ghé nhà dùng bữa cơm. Chiều chiều, Hứa Tề Tư đoán giờ này Hứa Tề Hiền chắc cũng đã bắt đầu tan tầm nên cậu và Nguyễn Ôn Tịch liền xuất phát. Vì đã được báo trước nên mọi người trong nhà đã chuẩn bị tốt cơm tối, khi hai người bọn họ đến cũng vừa lúc Hứa Tề Hiền tan làm trở về. Nguyễn Ôn Tịch dựa theo lễ tiết mang trái cây và ít đồ đến làm quà gặp mặt biếu hai bác. Đây cũng là lần đầu tiên anh cùng Hứa Tề Tư chân chính bước vào cửa lớn nhà cậu. Nguyễn Ôn Tịch lễ phép chào hỏi ba mẹ Hứa rồi đến Hứa Tề Hiền và Hứa Tề Kỳ. Mẹ Hứa nhiệt tình đón anh vào: "Tiểu Nguyễn đừng đứng ở cửa nữa, con và tiểu Thất mau vào nhà đi." Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười đáp: "Vậy làm phiền bác gái." Mẹ Hứa cực kỳ vừa lòng với thái độ lễ phép và lịch sự của anh, thấy anh đến còn xách theo bao lớn bao nhỏ liền vội nói: "Con tới là được rồi, mang theo nhiều đồ như vậy làm gì? Con vất vả chiếu cố tiểu Thất nhiều như vậy, phải là chúng ta báo đáp con mới phải." Nguyễn Ôn Tịch cười lắc đầu đáp: "Phải là con cảm ơn mọi người mới đúng, có thể được ở chung với tiểu Thất là vinh hạnh của con." Vì chuyện trước kia của Hứa Tề Tư nên cả nhà ai cũng đều rất lo cho cậu khi cậu nói muốn chuyển ra sống riêng, đặc biệt là mẹ Hứa. Nhưng tới bây giờ khi gặp trực tiếp Nguyễn Ôn Tịch, mẹ Hứa mới thật sự yên tâm. Bọn họ ở cửa trò chuyện không lâu lắm, sau khi hối thúc cũng đã vào đến phòng ăn. Từ khi Hứa Tề Tư dọn ra hiếm khi có dịp trở về nhà ăn cơm, ngày thường Hứa Tề Kỳ rất dính cậu bây giờ lại càng như keo, cô ríu rít chia sẻ những chuyện thú vị ở trường với cậu. Hứa Tề Hiền thường xuyên gắp đồ ăn cho hai người, sợ cả hai mãi nói chuyện mà quên ăn cơm. Còn hắn thì gia nhập cuộc thảo luận về công việc thương trường với ba mình và Nguyễn Ôn Tịch. Mẹ Hứa thì ngồi cạnh Hứa Tề Tư, cùng cậu nghe Hứa Tề Kỳ lải nhải mấy chuyện trên trời dưới đất, đôi khi còn đáp lại cô một hai câu. Cứ như vậy, một bữa ăn tối liền kết thúc trong sự hài hòa và vui vẻ. Sau khi kết thúc bữa tối, dựa theo thói quen sinh hoạt của nhà họ thì mọi người sẽ cùng nhau ngồi ở phòng khách một lát mới ai nấy về phòng mình. Hứa Tề Tư ngồi trong phòng khách với Hứa Tề Kỳ được một lát, đợi mọi người đến đông đủ cậu nhìn sang Nguyễn Ôn Tịch. Nguyễn Ôn Tịch ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu đang lo lắng bất an nhưng anh không nói gì, chỉ nở một nụ cười trấn an. Hứa Tề Kỳ chú ý tới động tác của hai người, cô tò mò hỏi: "Anh hai và Nguyễn nhị thiếu có gì muốn nói sao?" Vì một câu này mà mấy người còn lại đều dời tầm mắt sang bên này. Hứa Tề Tư lập tức khẩn trương, miệng cậu mở ra nhưng không thốt nên lời. Đúng lúc này, bả vai truyền tới một lực xoa nhẹ, tựa như đang an ủi và cổ vũ, cũng như đang nhắc nhở cậu. Nhắc nhở cậu không thể tiếp tục làm một người mềm yếu nhu nhược mãi. Hứa Tề Tư hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói: "Thực ra hôm nay trở về, con.....con có một chuyện muốn thẳng thắn với mọi người." "Hả?" Hứa Tề Kỳ nghiêng đầu, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí nghiêm túc bây giờ, cô vẫn hồn nhiên hỏi: "Chuyện gì vậy? Anh hai cứ nói đi." Lúc đầu khó mở miệng nhưng câu kế tiếp đã dễ dàng hơn rất nhiều. Hứa Tề Tư dưới ánh mắt tò mò của mọi người, cuối cùng mới đem hết chuyện của ba năm trước mình từng oán hận mọi người như thế nào, bao gồm cả chuyện bức họa, thẳng thắn nói ra hết tất cả. Cả nhà chưa từng nghĩ chuyện trước kia còn có nội tình như vậy.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng tính tính Hứa Tề Tư trở nên trầm mặc ít nói, thậm chí có quãng thời gian cự tuyệt giao lưu với mọi người là vì biến cố hồi năm tiểu học. Thì ra nội tình bên trong còn có Tiêu Bảo Huy và Sử Tra Nam âm thầm chia rẽ. "Cái gì?! Cái tên họ Tiêu và họ Sử kia cũng quá xấu xa rồi! Bọn họ còn dám ly gián mối quan hệ nhà chúng ta?!!!" Hứa Tề Kỳ đột nhiên tức giận vỗ bàn, lúc sau mới nhớ ra Nguyễn Ôn Tịch vẫn còn đang ở đây, ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống chỗ của mình. "Ngại quá, có hơi kích động tí." Nguyễn Ôn Tịch lịch sự cười đáp: Hứa tiểu thư tính tình thẳng thắn chân thành, là phẩm chất đáng quý." Nhờ có chút nhạc đệm này mà những người khác cuối cùng cũng hoàn hồn. Hứa Tề Hiền nhíu mày, nhìn về phía Hứa Tề Tư đang lo lắng bất an ngồi đó: "Vậy nên khi đó em lạnh nhạt với mọi người là vì hận cả nhà sao?" Hứa Tề Tư siết chặt nắm tay, nhẹ nhàng gật đầu rồi cúi thấp xuống, cậu không dám ngước lên đối diện vẻ mặt hiện tại của Hứa Tề Hiền. Nhưng vào lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng Hứa Tề Hiền thở dài: "Đều do lỗi của chúng ta sơ ý không nhận ra tâm tình của em." Mẹ Hứa đau lòng nói: "Không ngờ hai đứa trẻ Tiêu gia và Sử gia lại có tâm địa xấu xa đến như vậy, nếu chúng ta phát hiện sớm thì tốt biết mấy." "Sớm biết có chuyện này ta đã không cần phải cố kỵ nhiều như vậy, còn thủ hạ lưu tình với bọn họ." Ba Hứa cũng tức giận nói. Hứa Tề Kỳ liền phụ họa: "Đúng đó, đúng đó. Không phải lúc đó con đã nói không cần phải kiêng kỵ bọn họ rồi sao? Anh hai bị ức hiếp tới như vậy, tiền đồ của bản thân suýt nữa bị hủy hết, sao có thể để bọn họ đổi chỗ khác mà tiếp tục sống an nhàn tự tại chứ!" Cả nhà đều cùng chung kẻ địch, tuy rằng Hứa Tề Tư đoán mọi người sẽ tức giận nhưng không ngờ đối tượng khiến cả nhà tức giận lại không phải là cậu. Hứa Tề Tư có chút không biết làm sao, cậu theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch cầu cứu. Nguyễn Ôn Tịch vẫn nhẹ nhàng xoa nắn bờ vai cậu thay lời an ủi, rồi chợt lấy lý do đi vệ sinh mà tạm thời rời đi, để lại không gian riêng cho cả nhà cậu. Quản gia dẫn Nguyễn Ôn Tịch rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một nhà năm người. Hứa Tề Hiền nhìn về hướng Nguyễn Ôn Tịch rời đi, còn chưa kịp phản ứng đã bị câu của ba Hứa kéo lại sự chú ý. Đã không còn người ngoài, ba Hứa rốt cuộc mới mở miệng nói: "Tiểu Thất à, chuyện của năm đó ta và mẹ con vẫn luôn tự trách bản thân. Chúng ta đã không ở bên con trong lúc con cần tình yêu thương nhất, để con phải gặp những chuyện như vậy."
"Cũng vì chúng ta đã quá đắm chìm trong sự tự trách, chỉ nghĩ rằng con xa cách chúng ta là vì chuyện ấy dẫn tới tính cách con ngày càng trầm mặc. Giá như lúc ấy chúng ta có thể nhận ra sớm mà quan tâm con nhiều hơn, thay vì tự trách e dè thì có lẽ đã không để hai đứa trẻ Tiêu gia và Sử gia thừa cơ hội làm điều xấu." Nói tới đây, ba Hứa và mẹ Hứa liếc mắt nhìn nhau, rồi ba Hứa mới tiếp tục nói: "Chuyện này là do ba mẹ không đúng, là ba mẹ có lỗi với con." Mẹ Hứa tiếp lời ba Hứa: "Mẹ và ba con thân làm cha mẹ nhưng lại không làm tròn chức trách của mình, ba mẹ thực sự xin lỗi con, mong con có thể tha thứ cho ba mẹ." Hứa Tề Hiền cũng tự trách bản thân: "Trường mà em học là trường do anh đề xuất với ba mẹ, anh cũng đã từng học ở đó. Anh chỉ nghĩ hoàn cảnh nơi đây khá quen thuộc nhưng lại quên mất một điều rằng người có ác ý sẽ đem hai chúng ta ra so sánh. Anh làm anh cả nhưng lại không suy xét thấu đáo, em hận anh là điều hiển nhiên, chuyện này anh xin lỗi em." Nghe ba mẹ và anh cả lần lượt xin lỗi, Hứa Tề Tư lại càng thêm lúng túng, cậu vội vàng nói: "Ba, mẹ, anh cả! Người nên xin lỗi phải là con mới đúng! Mọi người luôn quan tâm con như vậy mà con lại ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, còn....còn mang lòng căm ghét mọi người." Hứa Tề Kỳ bị kẹp ở giữa, cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đứng dậy kéo luôn Hứa Tề Tư rồi câu lấy bả vai của Hứa Tề Hiền, cười hì hì xua đi bầu không khí ảm đạm: "Được rồi, được rồi, nói cho cùng người sai là hai tên kia chứ không phải người một nhà chúng ta, cần gì phải khách khí với nhau như vậy. Bây giờ điều chúng ta cần làm đó là nhất trí đối ngoại mới đúng!" "Về sau ba mẹ, anh cả và em không cần phải cẩn trọng lo sợ anh hai không vui nữa, mà anh hai cũng không cần câu nệ với mọi người nữa. Chúng ta là người một nhà hòa thuận với nhau, có chuyện liền nói, có hiểu lầm thì cùng nhau giải quyết, ai cũng đừng hòng có thể ly gián quan hệ của chúng ta, có được không?" Hứa Tề Kỳ nhỏ tuổi nhất trong nhà, nhưng nghe cô nói xong, mọi người đều quay ra nhìn lẫn nhau. Cuối cùng vẫn là mẹ Hứa tủm tỉm cười đáp: "Được được, cứ làm theo lời Kỳ Kỳ nói." Ba Hứa cũng gật đầu phụ họa, tỏ ý đồng tình. Hứa Tề Kỳ chuyển mục tiêu sang Hứa Tề Hiền, đánh đòn phủ đầu: "Cho anh cả một giây, không nói lời nào tức là đồng ý nha. Một ---- được rồi, anh cả đã đồng ý, vậy còn anh hai?" Hứa Tề Hiền bất lực, khẽ cốc đầu Hứa Tề Kỳ một cái nhưng lực tay rất nhẹ, căn bản không hề có cảm giác gì: "Sao anh có thể phản đối được, em cũng quá coi thường anh cả của em rồi đó." Hứa Tề Tư bị hai người tung hứng qua lại, bầu không khí đã thay đổi khiến cậu không kìm được nở nụ cười, lúc giật mình nhìn lại thấy mọi người đều đang nhìn cậu cứ như sợ cậu sẽ giống như trước, chọn cách thu mình vào thế giới riêng. Đây chính là người nhà của cậu, là những người quan tâm cậu nhất trên đời. Chính giây phút này, Hứa Tề Tư tựa hồ đã hiểu được hai chữ tình thân là như thế nào. Ánh mắt đong đầy ý cười, nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Được." "Ô de! Nhất trí biểu quyết ——" Hứa Tề Kỳ thích chí cười không khép miệng. "Sau này nếu anh hai còn dám cậu nệ khách sao nữa thì đừng trách em không khách khí đâu nhé." Nói xong cô nàng đắc chí cười khà khà khiến Hứa Tề Tư có cảm giác mình bị lọt hố. Hứa Tề Hiền lại gõ đầu cô một cái: "Kỳ Kỳ, đừng có dọa anh hai em." Lần này hắn dùng lực một chút, nhưng vẫn không đau không ngứa. Có điều tài nghệ diễn xuất của Hứa Tề Kỳ trỗi dậy, cố ý làm vẻ mặt đáng thương trốn phía sau Hứa Tề Tư. "Anh hai! Anh cả đánh em!" "Nói bậy, anh có dùng lực đâu." "Đỏ hết đầu người ta rồi nè! Nếu bị anh cả gõ cho ngu luôn thì sao!" "Trên đỉnh đầu em mọc mắt hay sao mà biết đỏ?" "Không biết, không biết đâu!!! Anh hai, anh phe nào?" "Tiểu Thất, em cũng đừng có chiều theo Kỳ Kỳ học hư." "......" "Em chọn phe Kỳ Kỳ." "Ha ha ha!! Anh hai là nhứt!!!" "Tiểu Thất? Em đừng học hư nhanh như vậy chứ?" "Lêu lêu lêu....Cái này gọi là sáng suốt!" "........." Tiếng cười đùa của ba anh em Hứa gia vang vọng khắp căn nhà, tuy phần lớn vẫn là Hứa Tề Hiền và Hứa Tề Kỳ nói, nhưng cuối cùng Hứa Tề Tư cũng có cảm giác hòa nhập vào câu chuyện. Ba mẹ Hứa ngồi bên cạnh nhìn nhau, cả hai người đều lộ vẻ mặt vui mừng hạnh phúc. .................... Đến khi Nguyễn Ôn Tịch trở lại phòng khách, Hứa Tề Hiền và Hứa Tề Kỳ đã tạm đình chiến. Cô nàng đang lôi kéo Hứa Tề Tư để hỏi cách chăm sóc tiểu Hoa, còn hứng thú bảo muốn đến nhà cậu xem. Hứa Tề Tư vừa định nói phải hỏi ý của Nguyễn Ôn Tịch thì đã thấy anh trở lại, cậu thuận thế hỏi: "Anh Ôn Tịch, Kỳ Kỳ nói muốn đến nhà chúng ta thăm tiểu Hoa, có được không?" Không biết có phải vì đã mở lòng với người nhà hay không mà trông cả người Hứa Tề Tư sáng bừng, năng động đúng như lứa tuổi của cậu, ánh mắt linh hoạt trong sáng động lòng người. Nhưng Nguyễn Ôn Tịch chỉ chú ý đến ba tiếng nhà chúng ta đầy mê lực, không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp đồng ý ngay: "Đương nhiên là được." Hứa Tề Tư cười tít mắt trả lời: "Cảm ơn anh Ôn Tịch." Nguyễn Ôn Tịch bị nụ cười của cậu chọc thẳng vào tim, nhịn một hồi mới áp xuống kích động sờ đầu cậu, bỗng nhớ tới việc vừa nãy —— Vừa rồi em ấy hỏi mình cái gì có được không nhỉ?.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!