Mạc Nghiêm Tường thấy Nguyễn Ôn Tịch không nói lời nào, sắc mặt có chút phức tạp. Hắn và Nguyễn Ôn Tịch từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thời gian quen biết thân thuộc đến mức cho dù Nguyễn Ôn Tịch không nói lời nào, hắn cũng có thể đoán được rõ ràng: "Cậu sẽ không vướng phải cái kịch bản máu chó gì mà nhất kiến chung tình?" Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ nói: "Không đến mức ấy, tuy rằng đúng thật là lần đầu gặp mặt đã bắt đầu để ý em ấy, nhưng lúc sau càng chú ý tới em ấy tôi mới xác định là mình thích em ấy." Mạc Nghiêm Tường vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: "Cậu để ý lâu như vậy, cư nhiên một chút cũng không nói với người ta! Cậu có phải là anh em mặc chung cái quần lớn lên với tôi không hả!" Nguyễn Ôn Tịch nhướng mày: "Chúng ta khi nào như vậy?" "Đồ thấy sắc quên bạn!" Mạc Nghiêm Tường lên án mạnh mẽ, lại đột nhiên trở về bộ dáng nhiều chuyện, "Vậy nên từ trước tới nay cậu vẫn do dự chưa hạ thủ? Nếu không phải xác định muốn xuống tay, thì ắt hẳn hôm nay cậu sẽ không nói với tôi chứ gì!" Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Em ấy ngày thường không thích tham gia mấy hoạt động xã giao, nên tôi không tìm được cách xâm nhập vào cuộc sống của em ấy. Hơn nữa tôi không muốn quá đường đột, sẽ dọa em ấy chạy mất." Mạc Nghiêm Tường tấm tắc hai tiếng: "Không ngờ a, nhị thiếu gia ưu tú của chúng ta vậy mà lại khốn đốn vì tình? Điều kiện của cậu tốt như vậy, muốn đem người bắt vào tay không hẳn là khó chứ?" Nguyễn Ôn Tịch lắc đầu: "Khó hay không là một chuyện, có duyên với nhau hay không lại là một chuyện khác. Tôi không biết rõ xu hướng giới tính của em ấy, nếu em ấy thích nữ giới....vậy thì tôi sẽ không nói chuyện này với em ấy." Tuy hiện tại có thể kết hôn đồng tính, nhưng chiếm đa số vẫn là những cặp đôi nam nữ bình thường. Tính hướng của Nguyễn Ôn Tịch chỉ có người nhà và một vài bạn thân của anh biết. Mạc Nghiêm Tường nghe anh nói xong, tâm tình có chút phức tạp, lúc định an ủi anh một chút thì Nguyễn Ôn Tịch lại mỉm cười tiếp tục nói: "Bất quá hiện tại tiểu Thất vẫn còn chưa thích ai khác, tôi không ngại khiến em ấy nghĩ rằng bản thân em ấy thích tôi trước." Mạc Nghiêm Tường: "......" Hắn nhìn bộ dáng Nguyễn Ôn Tịch cười như không cười, nuốt xuống câu vừa định an ủi, ngược lại dưới đáy lòng thầm thắp cho Hứa Tề Tư một nén nhang. Bị một tên sói đội lốt cừu coi trọng, cũng không biết nên nói đây là chuyện tốt hay xấu nữa. - --------- Ở một bên khác, Hứa Tề Tư vừa xuống xe liền đánh một cái hắt xì thật to. Hứa Tề Hiền xuống xe liền nghe thấy, lo lắng hỏi: "Sao vừa xuống xe liền hắt xì rồi, là cảm lạnh sao?" Hứa Tề Tư hít hít cái mũi, lắc đầu nói: "Không có việc gì, có thể là do bởi vì gần đây bắt đầu chuyển mùa đi." Hứa Tề Hiền vẫn là không yên tâm: "Bên chỗ em có thuốc trị cảm không? Hay là thuận tiện mua một ít đi, sức khỏe em vốn dĩ đã không tốt, lỡ bị bệnh thì nhà chúng ta cũng không có bên cạnh để chăm sóc em." Bởi vì hàng năm ở mãi trong phòng không chịu vận động nên ở Hứa Tề Tư là người rất hay bị bệnh nhất trong nhà. Nghe thấy lời quan tâm của Hứa Tề Hiền, cậu chột dạ nói: "Em có mang theo hòm thuốc qua, hơn nữa ngày thường em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân." Biết cậu có mang theo hòm thuốc, Hứa Tề Hiền có hơi vừa lòng một chút, tiếp tục dặn dò: "Gần đây nhiệt độ không khí hay thay đổi, em nhớ xem dự báo thời tiết. Anh biết em sẽ không thèm ra khỏi nhà, nhưng ít nhiều gì cũng thường xuyên ra khỏi phòng hít thở, cứ ở một chỗ mãi rất dễ sinh bệnh. Nếu thiếu thứ gì thì nhớ nói với nhà, anh đưa em đi mua hoặc trực tiếp gửi đến chỗ em đều được." Hứa Tề Hiền lải nhải cặn dặn một đống chuyện, khí chất uy nghiêm cao lãnh nguyên bản biến mất không chút dấu vết. Hứa Tề Tư dở khóc dở cười: "Em biết rồi. Anh cả yên tâm, em đã hơn hai mươi tuổi rồi, đương nhiên là có kỹ năng sinh hoạt cơ bản mà."
Hứa Tề Hiền cũng nhận thức mình có hơi quan tâm quá mức, cười một chút: "Hầy, em cũng trưởng thành rồi, chỉ là nhiều năm như vậy, anh cũng sắp quên mất đã bao lâu rồi em mới ở xa nhà." Từ nhỏ đến lớn Hứa Tề Tư cơ bản chỉ có đi học và sinh hoạt gần nhà. Chỉ có khi lên tiểu học, bởi vì một vài việc mà phải ở xa nhà tận một năm. Đến hồi đại học bắt buộc phải xa nhà, lại đúng lúc trường gần chỗ Hứa Tề Hiền thế là Hứa Tề Tư trực tiếp tới ở chung với Hứa Tề Hiền. Ở trong nhà, Hứa Tề Hiền vẫn luôn là người chăm sóc cho Hứa Tề Tư, là người đầu tiên lưu tâm tới nhu cầu của Hứa Tề Tư. Hứa Tề Tư đương nhiên hiểu ý tốt của anh, lắc đầu: "Không sao cả, em biết là anh cả quan tâm em.
Thật ra em tùy hứng muốn dọn ra đã khiến cho anh và mọi người phiền toái rồi." Nghe thấy cậu nói vậy, Hứa Tề Hiền thở dài, xoa nhẹ đầu cậu: "Em a, chính là quá hiểu chuyện. Chúng ta là người một nhà, hiếm khi em mới chủ động đưa ra yêu cầu muốn làm, sao gọi là phiền toái được chứ?" Hứa Tề Tư nhấp môi cười một cái, không có đáp lời, nhưng hiển nhiên không để tâm tới lời này. Mười mấy năm qua, vẫn luôn như thế. Hứa Tề Hiền há miệng nhưng chung quy vẫn không thể cất lời, chỉ cùng Hứa Tề Tư tiến vào một trung tâm thương mại mua đồ. Hứa Tề Tư rũ mi, bên môi nhợt nhạt ý cười, an tĩnh đi theo Hứa Tề Hiền. Cậu nhìn thấy sắc mặt Hứa Tề Hiền muốn nói nhưng lại thôi, cũng biết anh ấy muốn nói gì. Kỳ thật ban đầu, Hứa Tề Tư không phải là người có tính cách hướng nội ngại ngùng. Cậu và Hứa Tề Hiền đã từng rất thân thiết, không hề có sự cố kỵ giữa hai anh em. Cậu chỉ nhỏ hơn Hứa Tề Hiền bốn tuổi. Trước kia khi cậu gần sáu tuổi thì Hứa Tề Hiền cũng đã mười tuổi, cậu và Hứa Tề Hiền đã từng có quãng thời gian cũng nhau nghịch ngợm phá phách. Cũng chính năm đó, bởi vì một số nguyên do khiến tài chính của Hứa gia xuất hiện vấn đề rất nghiêm trọng, nếu xử lý không tốt thì có lẽ công ty nhà bọn họ sẽ phải phá sản. Ba Hứa vì sự nghiệp và công ty nên cả ngày đều bận rộn, Hứa Tề Hiền từ nhỏ đã phụ giúp gia đình, mẹ Hứa bận việc công ty, về nhà còn phải chăm sóc cho Hứa Tề Kỳ chưa tới một tuổi. Trong nhà không có ai quan tâm đến Hứa Tề Tư, vừa lúc cậu đến tuổi vào tiểu học nên chỉ có thể ủy khuất đến ở trọ trong trường, khi vừa khai giảng liền dọn đến trường ở một năm. Trong trường có rất nhiều đứa trẻ là con cháu thế gia, thế nên cũng có không ít đứa trẻ được các giáo viên thiên vị. Hứa Tề Tư bất hạnh lại chọc phải mấy đứa trẻ đó. Vấn đề tài chính của Hứa gia gặp chuyện là việc lớn ai cũng biết, hơn nữa thoạt nhìn sẽ không có cơ hội Đông Sơn tái khởi*. Lúc trọ ở trường, người phụ trách chăm sóc cho cậu là một giáo viên thiên vị, người đó luôn nói với cậu rằng Hứa gia nếu đã đem cậu tới trọ tại trường chính là vì họ sắp nuôi không nổi cậu rồi, thế nên mới không cần cậu nữa. Còn nói anh cả cậu ưu tú như vậy, mà cậu lại bình thường như thế, ba mẹ cậu nhất định sẽ ưu tiên anh cả cậu hơn. Ban đầu Hứa Tề Tư không tin, cũng từng gọi điện thoại hỏi ba mẹ Hứa có thể tới đón cậu được không, nhưng mỗi lần như vậy cậu đều nhận được câu trả lời qua loa, ba mẹ Hứa đang bận, chỉ phái quản gia tới đón cậu. Trong lớp cậu có vài đứa trẻ gia cảnh bình thường, cũng vì chuyện đó mà cười nhạo cậu, hơn nữa bọn nó đều tụ lại thành một phe, từ đó Hứa Tề Tư liền trở thành đối tượng duy nhất bị cô lập. Tất cả mọi người đều khen ngợi anh cả ưu tú cỡ nào, nói rằng không chừng ba mẹ đều ghét bỏ cậu, mới không cần cậu nữa. Lúc đấy Hứa Tề Tư chỉ vừa mới tròn sáu tuổi, bởi vì những lời dèm pha đó mà dần trở nên trầm mặc. Vừa lên tiểu học, thành tích Hứa Tề Tư liền tụt dốc không phanh. Đến khi qua một năm sau ba mẹ Hứa ổn định xong công ty, phát hiện ra thì đã quá muộn. Ba mẹ Hứa lập tức chuyển trường cho cậu, cũng giải thích mọi sự tình trong nhà với Hứa Tề Tư nhưng khi đó Hứa Tề Tư vẫn còn nhỏ, trước sau vẫn không thể thoát khỏi ám ảnh một năm tiểu học đầy lời dèm pha lẫn sự cô lập đó. Ba mẹ Hứa và Hứa Tề Hiền luôn muốn đền bù cho Hứa Tề Tư, nhưng bọn họ cũng không dám lơ là đứa nhỏ Hứa Tề Kỳ, cơ bản mọi việc đều xử lý công bằng. Chỉ là tính tình Hứa Tề Kỳ càng hoạt bát thì sẽ luôn là đứa trẻ được chú ý nhất, Hứa Tề Tư từ lâu đã có thói quen trốn trong phòng, cảm giác tồn tại của cậu cũng dần dần giảm bớt. Về sau khi Hứa Tề Tư lớn lên một chút, cũng hiểu sự tình khi nhỏ, nhưng tính cách trầm mặc đã khó có thể thay đổi. Hứa Tề Kỳ cũng đã nghe qua câu chuyện khi nhỏ của anh hai, ngày thường nếu không có việc gì liền sẽ chạy tới dán lên người cậu, tìm cậu chơi. Mọi người trong nhà đều muốn bù đắp cho Hứa Tề Tư. Hứa Tề Tư biết ý tốt của mọi người, rất nhiều lần cậu nói với bọn họ là cậu không trách bọn họ, nhưng trong lòng mọi người trước sau vẫn luôn áy náy. Chính vì phần áy náy này lại khiến Hứa Tề Tư càng không muốn gây phiền phức cho bọn họ. Kỳ thực cậu đã quen một mình đợi, quen với cảm giác không tồn tại, quen với việc bị mọi người bỏ lơ, càng không muốn gây bất kỳ sự chú ý nào. Cuộc sống như vậy đối với cậu mà nói, cũng khá tốt..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!