Tối hôm đó, Bùi Thiệu Trạch đăng weibo cá nhân: “Bé cưng @Trình Hạ tôi yêu nhất, vất vả rồi. Một nhà bốn người, sau này anh sẽ nỗ lực bảo vệ em và các con.”
Weibo kèm theo một bức ảnh, anh dùng bàn tay to lớn nắm tay Trình Hạ, Trình Hạ nắm tay nhỏ của bé con. Hai bàn tay nhỏ múp míp thịt của bé con đặt trong lòng bàn tay ba, các cư dân mạng đều thấy đáng yêu đến rụng tim, nhao nhao bày tỏ lời chúc mừng: “Một nhà bốn người, hạnh phúc mỹ mãn!”
“Bùi tổng làm ba rồi, chúc mừng chúc mừng!”
“Bùi tổng nhất định là một người ba tốt, cảm thấy hâm mộ bảo bảo của Bùi tổng, thai đầu này cũng quá may mắn nhỉ?”
Khoảng thời gian trước, sau khi Trình Hạ quay xong bộ phim công sở đã nghỉ ngơi ở nhà, không xuất hiện trong vòng nửa năm, cư dân mạng còn nghi hoặc rốt cuộc nửa năm nay Trình Hạ đang làm gì. Bây giờ mới biết, không ngờ cậu và Bùi tổng đi sinh bé con, còn một lần sinh hai nhóc?
Diễn viên Omega sinh con là chuyện rất bình thường, trước đây Thư Việt cũng vì mang thai mà giải nghệ. Mặc dù fans của Trình Hạ rất vui khi cậu có con, nhưng cũng lo lắng Trình Hạ sẽ rời khỏi tầm mắt của công chúng. Không ít người lên weibo bày tỏ: “Hạ Hạ chắc sẽ không giải nghệ chứ?”
“Đừng mà, bọn em xem phim của anh vẫn chưa đủ đâu!”
Chu Nhan đăng nhập weibo của Trình Hạ, đăng tin nói: “Tôi là người đại diện Chu Nhan. Gần đây Trình Hạ đang trong viện nghỉ ngơi, cậu ấy bảo tôi nói với mọi người, cậu ấy sẽ không giải nghệ, đóng phim là sự nghiệp cậu ấy yêu thích nhất, sau khi nghỉ ngơi một thời gian sẽ quay trở lại.”
Lúc này những người hâm mộ mới yên tâm, tới tấp bình luận weibo của Trình Hạ bày tỏ chúc mừng.
Cơ thể Trình Hạ hồi phục rất tốt, chưa đến một tuần đã xuất viện, Bùi Thiệu Trạch đưa cậu và các con trở về biệt thự Tân Giang.
Để chào đón sự ra đời của bọn trẻ, Bùi Thiệu Trạch đã tiến hành sửa chữa toàn bộ tầng hai, làm cho mỗi bé một phòng trẻ em riêng, còn khu vườn hoa sau tầng một của biệt thự thì sửa thành một khu vui chơi nhỏ cho các bé.
Anh lo Trình Hạ quá vất vả nên đã mời bảo mẫu chăm sóc trẻ em chuyên nghiệp đến chăm sóc bọn trẻ.
Hai bé con khá ngoan, nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh nhà mới, cũng không quấy khóc nửa đêm đánh thức hai ba, dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu chuyên nghiệp, các bé dần dần hình thành thói quen ăn cơm đúng giờ, đi ngủ đúng giờ.
Trẻ sơ sinh mỗi ngày ngủ hơn 18 tiếng, lúc Bùi Thiệu Trạch ở nhà đi lại rất nhẹ nhàng, sợ sẽ đánh thức các con.
Mỗi lần đến phòng trẻ em, thấy hai bé con đang nhắm mắt ngủ say sưa trong nôi, trái tim anh vô thức cảm thấy ấm áp.
Một khối nho nhỏ, khuôn mặt non mềm trắng nõn, lông mi vừa dài vừa dày, tay nhỏ chân nhỏ không an phận nhích tới nhích lui, có lúc Bùi Thiệu Trạch chạm vào chúng, chúng sẽ tự giác nắm lấy ngón tay anh…
Thực sự quá đáng yêu.
Khi mới chào đời hai nhóc đều rất xấu, trên mặt nhiều nếp nhăn, nhưng sau khi về nhà được hai tháng, ngũ quan của chúng dần dần thay đổi, thậm chí còn xuất hiện mắt hai mí. Mắt của cả hai bé con đều rất to, vừa sáng ngời vừa trong veo, có lẽ là di truyền gen của Trình Hạ.
Bùi Thiệu Trạch có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Trình Hạ trên người bọn trẻ, anh ngày càng yêu thích hai đứa nhỏ.
Thời gian trôi đi thật nhanh, các bé con dần dần biết lật người, biết bò, biết đi, biết dùng giọng nói non nớt gọi “ba”, bọn chúng còn rất thích loạng choạng bước đi, mở rộng hai cánh tay, cười nói: “Ba ơi ôm…”
Mỗi lần như vậy, ánh mắt Bùi Thiệu Trạch đều dịu dàng ôm hai nhóc lên.
Sức anh lớn, ôm hai nhóc cùng lúc cũng không mệt chút nào.
Một lần nọ, paparazzi đã chụp được cảnh cả nhà bốn người ra ngoài đi mua sắm, chỉ thấy Bùi Thiệu Trạch đeo kính râm, trái phải mỗi tay ôm một đứa, ông bố trẻ ôm hai con, bước chân lúc đi đường vẫn vững vàng như cũ, dường như rất thoải mái. Trình Hạ tươi cười đi theo bên cạnh Bùi Thiệu Trạch, trong tay chỉ xách đồ chơi mua cho hai nhóc.
Cư dân mạng không khỏi trêu đùa: “Bùi tổng thật săn sóc, lo Trình Hạ bế con mệt, tự mình ôm hai đứa!”
“Trình Hạ hăng hái đi theo Bùi tổng, cười rất hạnh phúc!”
“Cảm giác Bùi tổng dẫn theo ba bé cưng, một lớn hai nhỏ!”
“Trình Hạ, những đồ chơi này là mua cho hai bé, hay là mua về tự mình chơi đấy?”
“Tôi thấy ba hộp lắp ghép xếp hình, lâu đài công chúa rõ ràng là mua cho con gái, máy bay mua cho con trai. Nhưng tôi còn thấy một mô hình lắp ghép xe thể thao độ khó rất cao? Đây không phải đồ chơi cho trẻ nhỏ mà!”
“Trình Hạ thành thật khai báo, có phải cậu lấy lý do mua đồ chơi cho bọn nhỏ, chính mình cũng lén lút mua một cái không?!”
Trình Hạ: “… Bị mọi người phát hiện rồi.”
Dù sao cũng tới cửa hàng mua sắm, mua lâu đài cho con gái, máy bay cho con trai, cậu cũng tiện tay mua cho mình một chiếc xe thì có gì không được sao?
Bùi Thiệu Trạch rất nuông chiều Trình Hạ, chỉ mắt nhắm mắt mở với việc cậu lấy lý do mua đồ chơi cho con rồi tự mình cũng mua một cái.
Trình Hạ rất thích cùng hai nhóc chơi lắp ghép, tự tay dạy các con ghép đủ mọi loại kiến trúc thú vị. Mỗi lần Bùi Thiệu Trạch nhìn thấy Trình Hạ ngồi xếp bằng trên thảm làm thầy giáo, hai bé con nằm bò bên cạnh nghiêm túc học tập, anh đều cảm thấy cảnh tượng đó vô cùng ấm áp.
Cư dân mạng nói không sai, đúng là anh dẫn theo một đứa trẻ lớn và hai đứa trẻ nhỏ.
Trình Hạ của anh chưa hết tính trẻ con, anh rất thích giữ nét ngây thơ này, để Trình Hạ mỗi ngày đều rạng rỡ vui vẻ.
Dưới sự ảnh hưởng của Trình Hạ, hai nhóc cũng nhanh chóng học được cách ghép mô hình, kệ trưng bày mô hình lắp ghép trong nhà đều không đủ dùng, cũng may nhà rộng, Bùi Thiệu Trạch lại làm thêm một dãy kệ trưng bày lớn, chỉ để bày đồ chơi hai bé tự lắp ra.
Ngày tháng cứ bình yên trôi qua như vậy, các nhóc rất nhanh đã tròn ba tuổi, bị đưa đi nhà trẻ.
Ngày đi học hôm đó, hai nhóc một đứa ôm chân Trình Hạ, một đứa ôm chân Bùi Thiệu Trạch khóc lớn không chịu đi: “Ba ơi con không muốn đi nhà trẻ!”
“Con muốn ở nhà chơi, con muốn ba ôm ôm!”
Trình Hạ bất lực cực kỳ, cuối cùng vẫn là Bùi Thiệu Trạch mỗi tay một nhóc, trực tiếp bế lên, vừa đi về phía gara vừa nghiêm túc nói: “Nhà trẻ có đồ ăn ngon, có đồ chơi đẹp, còn có rất nhiều bạn nhỏ như các con.”
Hai nhóc lau nước mắt, đáng thương hỏi: “Thật không ạ?”
Bùi Thiệu Trạch: “Tất nhiên là thật.”
Hai người đích thân đưa các con đến nhà trẻ, hai nhóc phát hiện quả nhiên có rất nhiều rất nhiều bạn nhỏ, lập tức nín khóc bật cười.
Trường mẫu giáo là trường nội trú, cuối tuần mới để các bé về nhà. Bình thường Bùi Thiệu Trạch và Trình Hạ bận rộn công việc, vào cuối tuần sẽ luôn dành thời gian về nhà với các con. Trình Hạ phụ trách dạy bọn trẻ chơi, Bùi Thiệu Trạch kiên nhẫn dẫn dắt chúng xem một số sách vỡ lòng cho trẻ em.
Nhưng theo độ tuổi dần dần tăng, con trai càng ngày càng nghịch ngợm, luôn biến căn phòng trở thành hiện trường thổ phỉ vào làng cướp bóc, con gái cũng không an phận, thích cầm bút màu tô tô vẽ vẽ, thậm chí có lần còn vẽ đủ thứ màu sắc lên bộ âu phục của Bùi Thiệu Trạch.
Trình Hạ lo lắng anh Bùi trở về sẽ tức giận với con, không ngờ sau khi Bùi Thiệu Trạch trông thấy bộ âu phục sặc sỡ màu sắc của mình, chỉ khẽ giật khóe miệng, quay đầu nghiêm khắc nói: “Bùi Niệm Tranh.”
Bùi Niệm Tranh lập tức trốn sau lưng Trình Hạ.
Bùi Thiệu Trạch ôm con lại, nghiêm khắc nói: “Nhà trẻ phát bút màu cho các con là để con vẽ, không phải để con bôi lung tung trong nhà.”
Anh bế con vào trong phòng trẻ em, nói: “Ba sẽ làm hai bức tường của căn phòng này thành tường bảng đen, sau này con chỉ có thể vẽ ở đây, thích vẽ gì thì vẽ. Những nơi khác không được vẽ lung tung, nếu lần sau còn để ba phát hiện thì sẽ tịch thu hết bút màu của con. Nghe rõ chưa?”
Con gái sợ hãi vội vàng gật đầu: “Nghe rõ rồi ạ! Chỉ được vẽ ở đây thôi!”
Bùi Thiệu Trạch đặt con gái nhỏ xuống, lại quay đầu đi giáo dục con trai: “Phòng của mình phải tự dọn dẹp, con làm đổ đồ thế nào thì dọn trở về chỗ cũ như thế.”
Con trai vẻ mặt tủi thân tìm Trình Hạ kể khổ: “Ba ơi…”
Trình Hạ xoa đầu nhóc: “Nghe lời, đi thu dọn phòng đi.”
Mặc dù Bùi Thiệu Trạch giáo dục con hơi nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ trừng phạt về thể xác bọn trẻ, đều là nghiêm túc giảng đạo lý, để các con hiểu được mình sai chỗ nào. Trình Hạ cũng hiểu mình chỉ biết chơi với các con, cứ tiếp tục như vậy, hai nhóc này sẽ biến thành hỗn thế ma vương nghịch ngợm phá phách. Cậu tin tưởng Bùi Thiệu Trạch là một người ba tốt, cho nên mỗi lúc Bùi Thiệu Trạch dạy dỗ các con, cậu sẽ không bảo vệ.
Cậu tôn trọng anh Bùi, cũng rất nghe lời của anh, hai bé con lấy cậu làm lá chắn cũng vô ích.
Hai nhóc dường như cũng phát hiện ra điểm này, mua đồ chơi hay đi đâu chơi đều là ba Trình quyết định. Nhưng mà người thực sự làm chủ trong nhà lại là ba Bùi, bởi vì ba Trình cũng vô cùng nghe lời ba Bùi!
Sau khi phát hiện người có quyền phát ngôn cao nhất thực ra là Bùi Thiệu Trạch, hai nhóc cũng không dám càn rỡ trước mặt Bùi Thiệu Trạch nữa.
Mỗi lần Bùi Thiệu Trạch về nhà, hai nhóc con sẽ rất ngoan ngoãn.
Nhưng một khi Bùi Thiệu Trạch vừa đi, tụi nó này có thể phá sập cả phòng trẻ em.
Hôm nay, Bùi Thiệu Trạch đang trong văn phòng đọc tài liệu, điện thoại đột nhiên vang lên, đối phương nôn nóng nói: “Chào ngài, xin hỏi ngài là phụ huynh của Bùi Niệm Tranh phải không? Bé con nhà ngài đánh nhau cùng bạn học rồi…”
Sắc mặt Bùi Thiệu Trạch thay đổi, lập tức phóng xe đến nhà trẻ.
Đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm cảm giác bị mời phụ huynh, tâm trạng rất phức tạp.
Lúc anh đến nhà trẻ thì Trình Hạ cũng đã đến, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, hai người nhìn nhau rồi bước nhanh vào phòng giáo viên. Chỉ thấy mặt mũi hai nhóc trông như mèo hoa, bím tóc của con gái đã bị bung ra hết, giống như một người điên nhỏ, trên mặt con trai còn có bùn đất và vết thương.
Trình Hạ vô cùng đau lòng, vội vàng xoa đầu các con, nhẹ giọng hỏi: “Như thế này là sao?”
Bùi Thiệu Trạch sầm mặt, nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Con trai phẫn nộ nói: “Là chúng nó bắt nạt em gái trước!”
Bùi Niệm Tranh cũng không chịu thua: “Tiểu Minh ngồi sau con ngày nào cũng kéo tóc con, lúc tan học còn gọi hai người đến, nói muốn nhổ hết tóc của con! Bọn nó cùng nhau kéo tóc con, bị con với anh hai đánh lại.”
Trình Ức Trạch nhìn Trình Hạ, nói: “Ba Trình nói nếu bị người khác bắt nạt thì phải đánh lại, không thể chịu ức hiếp vô ích ấy ạ. Ba Trình còn nói con là anh hai, phải bảo vệ em gái.”
Bùi Niệm Tranh cũng nói: “Đúng vậy, con gọi anh trai tới. Hai chúng con đánh ba người chúng nó, bọn chúng đánh không lại thì chạy đi tìm cô giáo mách lẻo!”
Trình Hạ chột dạ sờ mũi.
Bùi Thiệu Trạch: “…”
Thế giới của các bạn nhỏ thực khiến người ta đau đầu.
Huống hồ trận đánh nhau này lại kịch liệt như vậy, còn là do bạn nhỏ lớn trong nhà dạy nữa.
Nhìn những vết thương trên mặt con trai và mái tóc rối tung của con gái, Bùi Thiệu Trạch vẫn không khỏi xót xa, anh quay lại nhìn cô giáo: “Nếu đã là những đứa trẻ khác ra tay trước, vậy bé con nhà chúng tôi đánh lại cũng không có gì sai chứ?”
Cô giáo lúng túng: “Chỉ là đánh lại hơi mạnh tay…”
Lúc này, vài vị phụ huynh khác dắt con bước vào văn phòng.
Bùi Thiệu Trạch vừa nhìn đã thấy mắt ba đứa nhỏ đều bị đánh sưng, trong đó có một đứa gãy răng, hai đứa còn lại khóe miệng có vệt máu đỏ tươi, mặt mũi bầm dập, thương tích trên mặt con trai so với những đứa trẻ kia quả thực chẳng đáng là gì. Có thể thấy trong trận hỗn chiến vừa rồi, con trai anh dường như không chịu chút thiệt nào, ngược lại mấy tên nhóc bắt nạt Bùi Niệm Tranh bị đánh đến có chút thảm hại.
Vị phụ huynh kia tức giận đùng đúng nói: “Con trai anh đánh con trai nhà tôi bị thương, có phải anh nên bồi thường tiền thuốc men và xin lỗi không!”
“Đúng vậy, dạy dỗ con kiểu gì thế, đánh nhau ở nhà trẻ!”
Bùi Thiệu Trạch ánh mắt lạnh lùng: “Chứ không phải con các người ra tay trước à?”
Có thể do khí thế của Alpha trước mặt quá mạnh mẽ, sống lưng mấy vị phụ huynh kia cứng ngắc, cúi đầu nhìn con trai nhà mình: “Là con ra tay trước à?!”
Đứa trẻ kia nhìn thấy Bùi Niệm Tranh và Trình Ức Trạch, vậy mà lại bị dọa cho khóc hu hu.
Bùi Niệm Tranh chỉ đối phương lên án: “Chính là nó, nhổ mấy chục sợi tóc của con, đau chết đi được!”
Cô giáo ho nhẹ một tiếng, đứng ra hòa giải: “Chúng tôi đã tra camera, xác thực là con nhà anh bắt nạt Bùi Niệm Tranh trước, còn gọi hai bạn đến bao vây Bùi Niệm Tranh kéo tóc em ấy, sau đó Bùi Niệm Tranh mới gọi anh trai tới giúp. Ầy, mặc dù lúc các em ấy đánh lại có hơi không đúng mực, làm con nhà anh gãy răng, nhưng căn nguyên quả thực là con nhà anh sai trước. Tôi thấy, không bằng các vị phụ huynh nên hòa giải với nhau đi thôi.”
Mấy vị phụ huynh đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Bùi Thiệu Trạch nhàn nhạt nói: “Tiền thuốc tôi có thể bồi thường, nhưng mời bạn nhỏ nhà anh, sau này đừng bắt nạt Niệm Tranh nhà chúng tôi nữa.”
Bùi Niệm Tranh lớn lên quá xinh đẹp, tóc vừa đen vừa dài, dáng vẻ đầu tóc rối tung lúc này nhìn hơi nhếch nhác, Bùi Thiệu Trạch vẫy tay, bảo Bùi Niệm Tranh lại gần, động tác dịu dàng sửa sang lại mái tóc lộn xộn của con gái. Sau đó lấy khăn giấy ra, giúp con trai lau vết máu trên mặt.
Camera thì đặt ngay trước mặt, những vị phụ huynh khác cũng không tiện ăn vạ, xách cổ các con nhà mình rời đi.
Sự việc giải quyết xong xuôi, Bùi Thiệu Trạch đưa hai bé con về nhà. Trên đường trở về Trình Hạ hơi chột dạ, hai đứa nhóc trái lại rất vui mừng: “Ba Bùi đẹp trai quá nha!”
“Con biết ba Bùi sẽ giúp bọn con trút giận mà!”
Bùi Thiệu Trạch liếc nhìn Trình Hạ, thấy cậu trốn ánh mắt của anh, không khỏi bật cười nói: “Bị bắt nạt thì đánh lại, em dạy đấy hả?”
Trình Hạ đỏ mặt đáp: “Em hồi bé cũng chính là như vậy, khi đó vóc người thấp bé, luôn bị người ta ức hiếp. Sau khi đánh bọn họ một trận, những tên đó mới chịu thành thực…”
Bùi Thiệu Trạch gật đầu: “Ừm, cũng có lý, người càng nhỏ yếu sẽ càng bị bắt nạt.”
Anh nhìn hai nhóc con đang phấn khích ở hàng ghế sau qua kính chiếu hậu, bình thản nói: “Nghe lời ba Trình là đúng, sau này bị bắt nạt thì phải chống lại, nhưng lần này các con ra tay hơi nặng, không cần thiết đánh sưng mặt mặt người ta, còn làm gãy răng bạn khác.”
Hai nhóc chột dạ cúi đầu xuống.
Bùi Thiệu Trạch nói: “Hai đứa thích đánh nhau như vậy, khi về ba sẽ báo danh một lớp cho các con, nghiêm túc học một vài kỹ năng đánh đấm. Còn có, học đánh nhau không phải để bắt nạt bạn học, mà là dùng để bảo vệ chính mình. Không được chủ động đánh người, nghe rõ chưa?”
Hai nhóc phấn khích đáp: “Nghe rõ rồi ạ!”
“Cảm ơn ba Bùi!”
Không ngờ sức chiến đấu của hai nhóc lại dũng mạnh như thế, ở nhà trẻ đánh một trận thành danh.
Từ đó, bạn học mẫu giáo đều không dám bắt nạt bọn chúng nữa.
Mà trong lòng của Trình Ức Trạch và Bùi Niệm Tranh, mặc dù bình thường Bùi Thiệu Trạch rất nghiêm khắc, thế nhưng vào thời điểm quan trọng sẽ đứng ra bảo vệ bọn chúng, thật sự là siêu cấp đẹp trai! Những phụ huynh kia đều không dám phản bác, bị ba Bùi lạnh lùng trừng mắt, toàn bộ đều thành thật.
Người ba có nguyên tắc như Bùi Thiệu Trạch, chính là chỗ dựa vững chắc lớn nhất của chúng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!