Choang!
Những mảnh sứ vỡ bắn tung tóe, nước lạnh và cánh hoa bay loạn trong không gian tăm tối.
Bạch Khởi Song cảm thấy da mặt mình nhói đau, khi đưa tay chạm lên thì phát hiện bên má phải đã bị một mảnh sứ vỡ cứa ngọt từ bao giờ.
Động tác ve vuốt thân thể cô của Hàn Khang Dụ cũng dừng hẳn lại.
Anh sững sờ nhìn xuống, trên trán chảy một dòng máu nóng.
"Bạch Khởi Song…" Hàn Khang Dụ thẫn thờ nhìn cô, mãi sau mới nói hết câu: "Em… em dám đánh tôi?"
"Phải!"
Bạch Khởi Song đẩy mạnh người Hàn Khang Dụ ra, thuận đà nhảy xuống giường.
Cô lấy tạm áo vest của anh mặc vào, hai bàn tay nắm thật chặt thành nắm đấm.
Đừng trách cô vô tình.
Chẳng qua, anh không xứng để cô phải trao toàn bộ bảo bối của mình cho anh.
Cạch.
Cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi lại đóng, bóng hình xinh đẹp của Bạch Khởi Song cũng biến mất trong màn đêm cô tịch.
Cô không cần biết Hàn Khang Dụ muốn trừng phạt cô thế nào, chỉ cần thoát khỏi đây, âu cũng đã là điều may mắn.
Bạch Khởi Song đưa tay lau nước mắt, vuốt lại mái tóc dài rối bù.
Cô gọi taxi đưa tới chung cư của mình để lấy xe riêng, sau đó đánh lái trở về nhà.
Hiện tại đã quá hai giờ đêm, đường phố vắng lặng tới kiệt quệ.
Khi Bạch Khởi Song tới nơi, hai mẹ con Mẫn Hoa Tang đang say giấc nồng.
Cô mở khóa cửa, mệt mỏi đi vào phòng riêng.
Lúc sắp bước lên lầu, đèn phòng khách đột ngột bị bật sáng.
Ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến Bạch Khởi Song vô cùng khó chịu.
Cô nheo mắt, nhận ra người bật đèn chính là Mẫn Thanh Nghi.
Mẫn Thanh Nghi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường, trừng mắt nhìn chị gái một cách đầy ghét bỏ.
Ánh mắt khinh khỉnh của cô ta lướt dọc từ đầu tới gót chân Bạch Khởi Song, ngay sau đó liền bừng sáng, tựa hồ như đã phát hiện được một điều gì đó rất khác thường.
"Chị vừa qua đêm với đàn ông à?" Mẫn Thanh Nghi không cần giữ ý tứ, lập tức hỏi ngay.
Bạch Khởi Song bị bắt thóp, cứng đờ người, nhưng thái độ vẫn hết mực bình tĩnh.
Cô xoay người đi lên trên lầu, nhàn nhạt đáp: "Chuyện của tôi không liên quan tới mẹ con cô."
Chờ sau khi Bạch Khởi Song đi khuất, Mẫn Thanh Nghi vẫn nhìn chằm chằm không buông.
Mái tóc rối bù, làn da trắng bệch, phờ phạc, trên người chỉ mặc áo vest của đàn ông,...!Haha!
Mẫn Thanh Nghi cười nhạt, sau đó lắc mông trở về phòng.
Khi Bạch Khởi Song tỉnh lại, nắng đã lên cao tới đỉnh đầu.
Vết thương trên mặt cũng được cô băng lại cẩn thận.
Phía dưới nhà, tiếng nói chuyện ồn ào của hai mẹ con Mẫn Hoa Tang vang lên.
Khi biết cô trở về, lại còn mua một căn hộ để dọn ra ở riêng, hai người họ vô cùng ghen tức.
"Bạch Khởi Song, mau xuống đây." Mẫn Hoa Tang trợn mắt, chống nạnh quát lớn.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Bạch Khởi Song mới từ phía trên đi lại.
Cô khoác chiếc áo bông dày, đôi mắt xuất hiện vết thâm cuồng do thiếu ngủ.
Đập vào mắt Bạch Khởi Song lúc này là toàn bộ đồ đạc ngày trước của cha Bạch Huấn đã bị Mẫn Hoa Tang ném hết xuống dưới đất.
Bạch Khởi Song chạy vội xuống, chua xót nhìn những vật dụng quen thuộc của cha nằm ngổn ngang, chồng chéo lên nhau, tức giận chất vấn.
"Bà làm cái quái gì vậy? Ai cho phép bà dám vứt đồ của cha tôi đi."
Sắc mặt Bạch Khởi Song bỗng chốc trở nên đỏ gay.
Cô sải từng bước cứng rắn về hướng Mẫn Hoa Tang, chỉ hận không thể một lần dạy cho bà ta bài học nhớ đời.
Mẫn Hoa Tang vênh mặt, nhếch môi cười khẩy: "Nghe nói, con đã mua được một căn hộ ở chung cư lớn phải không?"
Sự việc mua nhà vào tối hôm qua, Bạch Khởi Song không hề hé răng nói cho bất cứ người nào biết, ngoại trừ Hàn Khang Dụ.
Vậy thì việc hai mẹ con họ biết cô mua nhà là nghe ngóng được nguồn tin ở đâu cơ chứ?
Bạch Khởi Song trộm nghĩ, lẽ nào, bà ta âm thầm thuê người đi theo dõi cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Đánh Tráo Chú Rể tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đánh Tráo Chú Rể, truyện Đánh Tráo Chú Rể , đọc truyện Đánh Tráo Chú Rể full , Đánh Tráo Chú Rể full , Đánh Tráo Chú Rể chương mới