Thanh tẩy uế khí không phải là một việc khó, có điều trên cơ thể những người trong đoàn phim “Tu Diệp” bị dính uế khí có chút kỳ lạ, dùng một từ thỏa đáng để hình dung, thì chính là người bình thường bị lây dính uế khí gọi là “Dính”, chính là bên ngoài dính vào một ít mà thôi.
Còn nhóm người đạo diễn Mao là “Nhiễm”, từng chút từng chút thấm vào trong, dung hợp với “sinh khí” của người ta.
Mức độ khó của hai bên giống như xé một miếng băng dính và vớt mực nước từ trong nước lên vậy, cho nên Hạ Tuy cần phải chuẩn bị một vài thứ, không giống như thanh tẩy uế khí bình thường chỉ cần một lá bùa đốt uống là xong.
Đương nhiên, so sánh độ khó với lúc trước Hạ Tuy thanh tẩy uế khí trong máu thịt của mình mà nói, đương nhiên không thể so sánh được, những người trong đoàn làm phim “Tu Diệp” vẫn chỉ là một vài giọt mực bị nhỏ vào trong chén nước mà thôi, Hạ Tuy lúc đó như một cái bồn tắm lớn bị đổ vào mấy thùng mực to bự, toàn bộ nước đã bị nhiễm sang màu mực hết rồi, mà lúc ấy Hạ Tuy còn cần phải từ lượng mực nước đó tách từ từ ra sau đó thanh tẩy sạch sẽ.
Nhóm người đạo diễn Mao có chút không thể hiểu được, nhưng đội trưởng Dương, thậm chí là bọn người Tề Huy từng có tiếp xúc với Hạ Tuy rồi đều có thể nhìn ra, trận pháp lớn lần này có vẻ tương đối phức tạp, chỉ riêng tìm kiếm các phương vị để đào hố, rồi những đồ vật thả vào trong đó có hơn bảy món là có thể nhìn ra.
"Chuyện này rất khó giải quyết?"
Đội trưởng Dương chờ Tiểu Lệ khom lưng chôn xuống một hạt ngọc châu, bản thân mình lúc này mới đặt ba lá bùa vào, ba lá bùa khác nhau được gấp thành hình tam giác, rồi sau đó ghép lại với nhau thành một hình chữ nhật thiếu một góc.
Trong tay bọn Tiểu Vương cũng đang cầm đồ vật, có vụng gỗ, có mảnh ngọc, thậm chí có cả đất nữa, thao tác cuối cùng chính là tưới nước.
Nếu không phải mấy thứ này là do tự tay bọn họ bỏ vào, thật sự sẽ cho rằng đây là đang trồng cây.
Dưới chân Hạ Tuy lại đánh dấu một phương vị, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp “Ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục bấm đốt ngón tay, dùng la bàn định vị, trong đầu tính toán, ngoài miệng trả lời, “Có chút phiền toái, địa phương đó tôi phải tranh thủ đến đó xem qua một chút, một lát nữa nói hai người trong đoàn làm phim ở lại giúp tôi, có một số việc cần phải hỏi bọn họ.
”
Rồi sau đó nói ra hai cái tên, chính là một diễn viên phụ không mấy nổi bật và Điền Băng Tuyết.
Đội trưởng Dương cũng không hỏi nhiều, đồng ý, sau đó quay đầu dặn người theo sát, miễn cho nơi này bọn họ quá bận rộn mà quên giữ người lại.
Đoàn người vòng quanh đám người tập trung ở bãi cỏ đào một vòng cũng tưới nước một vòng, tuy rằng nhìn thế nào cũng giống như đang trồng cây, nhưng mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, không có người nào khờ khạo đến mức nghi ngờ Hạ Tuy như tình tiết trong phim truyền hình.
Thứ nhất ngoại trừ tin tưởng đạo diễn Mao phí tâm sức đi tìm Hạ nhị thiếu, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đây cũng không phải trò đùa, Điền Băng Tuyết gặp chuyện đáng sợ như vậy, thử hỏi nếu bọn họ gặp phải, có thể được may mắn như vậy sao?
Liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, không ai dám mạo hiểm.
Thứ hai đương nhiên cũng là bởi vì mọi người đều đã lăn lộn trong giới giải trí vài năm, chỉ nhìn những người của cảnh sát đều rất kính trọng vị Hạ nhị thiếu này, bọn họ còn có thể nghi ngờ?
Vậy thì phải tự xem bản thân mình có bản lãnh gì mới có phần can đảm này?
Chờ đến Hạ Tuy mang người chôn đồ vật xong rồi, mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến mười hai giờ trưa, đạo diễn Mao vô cùng vui mừng từ trong phòng đi ra, bảo mọi người có thể an tâm trở về, “Hạ trưởng phòng nói đã không có việc gì, nếu còn ai có cảm giác không thoải mái, có thể tới chỗ của tôi nhận một lá bùa đem về đeo vài ngày.
”
Mọi người quay mặt nhìn nhau, Hạ nhị thiếu bận bịu xong để mặc bọn họ ngồi ở đây hơn hai giờ, sau đó liền tỏ vẻ không có việc gì?
Không cần kiếm gỗ đào, tế trời, phun lửa, đốt bùa, niệm kinh, nhảy nhót các kiểu hay sao? Không phải là đang đùa giỡn với bọn họ chứ? Đạo diễn muốn quay hậu trường hay sao?
Diễn viên nam chính Canh Nhất Phi cười đứng lên, dẫn đầu đi đến nhận một lá bùa trên tay đạo diễn Mao, để vào trong túi lúc này mới ôn hòa hỏi đạo diễn Mao, “Đạo diễn, vừa rồi chúng tôi ngồi ở đây là đã bắt đầu thanh tẩy những thứ trên người chúng tôi rồi sao? Tại sao không có cảm giác gì hết, thấy rất huyền huyễn luôn, haha, không giống với trong phim truyền hình chút nào.
”
Tư Nhụy kéo Điền Băng Tuyết đến cùng nhau nhận bùa, nghe vậy giống như nói đùa liếc nhìn Canh Nhất Phi, “Anh Canh thật biết đùa, trong phim ảnh còn không phải là để thu hút người xem, nếu thật sự diễn giống như ngoài đời thật, vậy phim ma chẳng phải không có cái gì ngoài không khí hay sao? Dù sao không phải ai cũng có thể nhìn thấy ma quỷ, đúng không?”
Tư Nhụy nói rất có lý, lại dùng giọng điệu đùa giỡn, Canh Nhất Phi cũng chỉ có thể thầm cáu giận trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười như trước.
Cũng không biết Tư Nhụy này có ý gì, chẳng lẽ coi trong Hạ nhị thiếu kia? Hôm nay đã hai lần làm mất mặt hắn ta rồi.
Canh Nhất Phi không phải người của Húc Dương, đương nhiên không biết Hạ Tuy và Giang Húc ngầm có mối quan hệ rất tốt, còn những tin tức đồn đãi trên báo mạng, Canh Nhất Phi cũng là người của giới giải trí, đời nào lại đi tin những thứ kia.
Cảm giác oán giận này cũng chỉ có bản thân mình biết, đạo diễn Mao là một người đàn ông, lại đang trong tâm trạng kích động, làm sao có thể nhìn ra.
"Đúng vậy, đó là bởi vì mọi người không nhận ra, vừa rồi Hạ trưởng phòng giúp tôi mở âm nhãn, chỗ mọi người ngồi đến ánh nắng cũng bị khí đen che phủ, vẫn là những đồ vật Hạ trưởng phòng vùi vào đất hút đi khí đen.
Dù sao bây giờ tôi cảm giác cả người thoải mái nhẹ nhàng, so với trước kia còn nhẹ nhàng hơn.
"
Đạo diễn Mao đương nhiên sẽ không nói thật ra bản thân đã dựa vào quan hệ với Tề Huy để xin được từ chỗ Hạ trưởng phòng một viên ngọc châu, một viên nhỏ xíu, đang đeo trên cổ tay ông ta, bây giờ cả người cảm giác nhẹ nhàng, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn vô số lần.
Vốn dĩ mọi người còn đang há hốc mồm, có điều nhìn thấy Canh Nhất Phi và Tư Nhụy đã đi trước nhận lá bùa, mọi người mặc kệ mình có thoải mái hay không thoải mái, cứ đi trước nhận một lá bùa, mặc kệ dùng được hay không, ít nhất có lá bùa phòng thân hoặc dùng an ủi tâm lý cũng tốt mà.
Lúc này có người nghe thấy đạo diễn Mao nói như vậy, nhất thời tò mò đứng lên, có người hỏi đạo diễn Mao mở âm nhãn có cảm giác gì, có phải có thể nhìn thấy quỷ hay không.
"Cảm giác? Có cảm giác giống như đeo kính nhìn ban đêm vậy.
"
"Nơi ở của Hạ trưởng phòng làm sao có thể có quỷ?"
"Vậy, đạo diễn, nếu đã kết thúc, chúng tôi có thể nhìn xem những thứ Hạ trưởng phòng chôn xuống là gì không?"
Có người trong lòng vẫn không tin, cứ cảm thấy bản thân mình đã ôm mong đợi ngồi chờ lâu như vậy, kết quả một chút động tĩnh cũng không có thì đã kết thúc rồi?
Đạo diễn Mao nghiêm mặt, "Như thế nào, sự việc được giải quyết còn không vui? Vậy vừa hay, Hạ trưởng phòng muốn đến thôn Dạ Nha, các người ai tình nguyện dẫn đường? Đến nơi đó có thể sẽ lại bị dính uế khí.
".
||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||
Đạo diễn Mao vừa nói lời này, ai còn dám hé răng, chỉ có thể nói thầm trong bụng, chứ thật sự lấy mạng của mình ra để đôi co, ai sẽ đi? Có phải là não tàn đâu.
Đạo diễn Mao khoát tay, quay đầu đi tìm nhà làm phim còn ở bên trong mong chờ có thể xin Hạ trưởng phòng món đồ trừ tà gì đó, “Những thứ bên ngoài mọi người muốn xem cũng được, nhưng đừng có ngại mạng dài quá mà chạm tay vào, được rồi được rồi mọi người về đi, nhiệm vụ quay phim tạm thời dời lại nửa tháng sau, chờ khi chọn được địa điểm quay phim khác sẽ thông báo với mọi người.
"
Có vài người vừa nghe vật đó không thể sờ vào, hình như là có đồ vật gì muốn mạng của bọn họ, đương nhiên chỉ nhận bùa rồi ngoan ngoãn rời đi, đương nhiên cũng có người gan lớn, dùng gậy gỗ đào lên, nhìn thấy đồ vật bên trong cũng rất hoảng sợ.
Rõ ràng trước lúc chôn đồ bọn họ có nhìn thấy đó là những thứ gì, bây giờ những thứ đó vẫn còn, nhưng toàn bộ đều bị bám một lớp gì màu đen như mực nước.
Nước đen cũng không yên tĩnh, mà vừa nhìn thấy sẽ khiến người ta có cảm giác uy hiếp rất rõ ràng.
Những người khác đứng bên cạnh vây xem cũng đã nhìn thấy được, mỗi người không ai nói với ai lời nào, thành thật không tiếp tục chần chờ nữa, tránh xa chỗ chôn đồ vật rồi nhanh chóng rời khỏi.
Hạ Tuy cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, những việc vụn vặt đó không tồn tại trong tính toán của hắn.
Bây giờ hắn đang hỏi chuyện Điền Băng Tuyết và một diễn viên phụ tên là Quý Khương, trong số những người của đoàn làm phim, chỉ có trên người hai người này có uế khí nồng đậm nhất.
Điều Hạ Tuy cần phải làm là để hai người kia cố gắng nhớ lại thật rõ ràng lúc mình ở thôn Dạ Nha đã đi đến những nơi nào, làm những việc gì hoặc đã ăn những thứ gì, thậm chí có từng ăn những loại rau quả dại đặc sản chỉ có ở địa phương đó hay không.
Điền Băng Tuyết tuy không rõ lý do, nhưng cũng nghiêm túc nhớ lại mọi chuyện.
Tuy rằng đoàn phim của bọn họ ở lại thôn nhỏ trong núi đó đã hơn một tháng, nhưng bởi vì việc quay phim gấp rút, mọi người cũng hi vọng có thể nhanh chóng hoàn thành công việc quay chụp ở đây để rời đi, bởi vì mọi người đều nhất trí cho rằng, cho dù là quay phim ở sa mạc thì cũng còn tốt hơn ở nơi đó.
Trong thôn mặc dù có cư dân, nhưng rất ít người, địa điểm quay phim của bọn họ lại ở trên núi, rắn, trùng, chuột, kiến không nói, thậm chí đến nước cũng không có đủ để sau khi bọn họ làm việc mệt nhọc cả ngày được tắm rửa thoải thích một phen.
Điều này làm cho những người sạch sẽ ngăn nắp trong giới giải trí vô cùng khó chịu, cho dù là quay phim ở sa mạc, tốt xấu gì người ta còn có xe tiếp việc, nhưng ở đây là thôn nhỏ trong núi thì mọi thứ đều phải dựa vào sức người mang tới, hơn nữa muốn tiếp viện đồ đạc thì cũng phải đi hơn ba mươi dặm ra trấn nhỏ phía ngoài mới có thể miễn cưỡng mua được một ít nhu yếu phẩm.
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Trưởng Tiên Sinh, truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh , đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh chương mới