Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, cùng một thiếu niên khờ khạo, hai người ngồi một góc bưng bát ăn cơm uống sữa xong, Hạ Tuy kéo Tiểu Hải cùng nhau ra cửa, đi đến công viên nhỏ hôm qua tập luyện buổi sáng.
Ở ban công nhỏ trong nhà chất đầy ve chai ve lọ, những chai nước rỗng hàng xóm tốt bụng mang cho già Lý, trên đầu còn treo áo thun quần cộc của ba người, thật sự không thích hợp để Hạ Tuy đánh quyền và tập luyện buổi sáng.
Đợi hai người đi rồi, nhìn đồng hồ cũng mới hơn bốn giờ, điểm tâm cũng làm đơn giản, già Lý ra ban công lấy bao tải chuẩn bị ra ngoài đi một vòng, nhặt ve chai về để tạm đó, một lát đi làm thì thu dọn đống ve chai trong nhà đến chỗ thu phế liệu bán lấy tiền.
Vốn dĩ già Lý muốn chất đầy cả cái ban công rồi nhân ngày nghỉ mới mang ve chai đi bán, cái cân ở chỗ thu phế liệu phải cân vật nặng thì mới có lời, nếu để nhiều đồ lên thì có thể bán nhiều hơn năm đồng tiền.
Nhưng hiện giờ trong nhà có Hạ Tuy, nghèo thì nghèo, nhưng già Lý cũng muốn cố gắng để sinh hoạt của Hạ Tuy tốt một chút, cũng tranh thủ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ chỉnh tề.
Công viên nhỏ không có tên, mọi người đều có thói quen gọi là công viên số 3, đó cũng không phải là số thứ tự gì cả, chỉ đơn giản vì công viên ở cạnh ngõ Đông Tam mà thôi.
Công viên số 3 cách ngõ Đông Tam không xa, Hạ Tuy sau khi trở về hỏi già Lý mới biết nếu đi bằng ngõ sau thì chỉ cần đi hơn mười phút là tới, còn là đường dẫn đến rừng cây nhỏ mà Hạ Tuy đã luyện tập, đi đường này quả thật thuận tiện hơn nhiều.
Nói là rừng cây nhỏ, kỳ thật cây cối ở đó cũng không nhiều lắm, đa phần là thảm cỏ, dù sao thảm cỏ cũng dễ xử lý hơn, trồng cây còn phải tốn công diệt sâu bọ rồi giữ ấm vào mùa đông linh tinh các thứ.
Gần đó có rất nhiều nhánh sông nhỏ uốn lượn, cửa sông chính là ở phía đông nơi mặt trời mọc.
Hạ Tuy để Tiểu Hải ở một bên nhìn mình đứng tấn, vì Tiểu Hải là người mới học, Hạ Tuy chỉ cho cậu tập nửa khắc, cũng chính là mười lăm phút, còn Hạ Tuy tự mình tập đến một giờ.
Tuy rằng cơ thể chưa quen lắm, nhưng Hạ Tuy tin tưởng nghị lực của mình cũng đủ chống đỡ.
Cố gắng chịu đựng sức nặng như đeo ngàn cân gông xiềng tập đứng tấn một giờ, bắp chân Hạ Tuy run lên, xong rồi cũng không nghỉ ngơi, vừa niệm thầm 《 tự nhiên đạo kinh 》 vừa đánh quyền, các bắp cơ vì đứng tấn mà căng cứng phút chốc được thư giãn, thậm chí cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đây không phải ảo giác, mà là uế khí trong cơ thể đang được bày trừ.
Bởi vì địa hình rộng rãi, Hạ Tuy tập quyền pháp càng thêm thuận lợi, nhảy như bạch hạc giương cánh thu mình như mãnh hổ dồn lực, tuy rằng vì béo quá nên mỗi bước tập mỡ đều rung rinh, nhưng người xem duy nhất là Tiểu Hải ngồi đó vỗ tay khen hay không ngớt, cũng không biết tên ngốc này có biết hay dở là thế nào không.
Hoặc là đối với tên ngốc mà nói, anh trai nguyện ý dẫn cậu đi chơi rồi chịu khó chơi cùng cậu dù làm gì cũng hay cũng tốt cả.
Trên tay bây giờ không có kiếm, Hạ Tuy chuẩn bị hôm nay đi tìm một con tiểu quỷ để đuổi muỗi sẵn đó tìm một nhánh cây về làm kiếm, dù sao cũng không phải chưa từng làm, Hạ Tuy có duy nhất một thanh kiếm phải tốn tiền mua chính là của sư phụ cho hắn, sau đó nếu không tự dùng những đồ vật trong quan tạo thành thì cũng là tự làm kiếm gỗ.
Mặt trời mọc là lúc Hạ Tuy đã luyện xong phần công phu hôm nay, lúc mặt trời mới mọc ngửa mặt hướng mặt trời tay bắt thiên quân quyết miệng niệm 《 tự nhiên đạo kinh 》, trái ngược với thiên quân quyết là nguyệt quân quyết, dùng tập luyện buổi tối, mặt hướng về mặt trăng.
Có điều Hạ Tuy sở trường là hàng yêu trừ ma, hơn nữa thời niên thiếu có “bệnh” không hề nhẹ, quyết lòng muốn tu được một thân dương khí bức người, cảm thấy như vậy mới chính là một nam tử hán đội trời đạp đất
Sau này không còn ngốc như vậy nữa, có điều căn cơ tu hành đã định hình rồi, Hạ Tuy cũng không muốn thay đổi, chỉ lấy thiên quân chi khí mà luyện tập, ban đêm cũng không tu hành với mặt trăng, chỉ tu tự nhiên đạo.
Vốn dĩ phải niệm thiên quân chú, nhưng《 tự nhiên đạo kinh 》trong môn phái Hạ Tuy giống như chìa khóa vạn năng vậy, phối hợp với cái gì cũng có hiệu quả, bởi vậy trong môn phái của bọn họ chỉ quen dùng trận pháp và pháp quyết, lại chỉ sử dụng phối hợp với 《 tự nhiên đạo kinh 》, làm những món đạo kinh “nguyên bản” làm như không có, không biết đã bị bao nhiêu đạo hữu mắng là "Vô sỉ".
Nói cũng đúng thôi, nhìn các bộ pháp thủ thế của người ta là có thể học được, ngược lại còn có thể dùng chiêu thức giống y chang mà tăng uy lực gấp mấy lần để đánh trả, còn không phải là vô sỉ đến cực điểm sao.
Bắt đầu từ lúc bốn giờ rưỡi, đến hơn năm giờ rưỡi thì mặt trời bắt đầu mọc, ánh sáng đầu tiên bắt đầu xuất hiện, đến hơn sáu giờ Hạ Tuy chấm dứt tập luyện buổi sáng, mang theo Tiểu Hải cùng nhau về ngõ Đông Tam.
Từ sau khi xảy ra chuyện Tiểu Hải cũng rất ít có cơ hội đổ mồ hôi như vậy, lúc về cùng Hạ Tuy xách xô nước ấm đến nhà tắm công cộng, gương mặt trắng bệt nhợt nhạt cũng hồng hào hơn, cả người phấn chấn có tinh thần hơn.
Nếu là người thường lâu ngày không rèn luyện, vừa mới bắt đầu chắc chắn sẽ mệt mỏi vô cùng, bởi vì cơ thể chưa thích nghi được, nhưng có thể Tiểu Hải nghe Hạ Tuy niệm tự nhiên đạo kinh lúc tập luyện nên không thấy mệt mỏi.
Già Lý nhìn thấy cũng vui mừng, bảo hai người nhanh ngồi xuống ăn điểm tâm.
Ba người mới vừa ngồi xuống, cánh cửa đã mở sẵn bị người ta gõ tượng trưng hai tiếng, thuận thế nhìn lại, là Từ Hiểu bưng một chiếc bát sứ nhìn bọn họ cười, "Ông nội Lý, anh Hạ, bà nội bảo con lấy một ít trứng nấu đường đến cho mọi người dùng thử.”
Từ Hiểu đã hơn mười ba tuổi, chính là thời kỳ vỡ giọng, bình thường cũng không thích nói chuyện, có điều bây giờ đang ở trước mặt anh trai “cao thủ bí ẩn”, Từ Hiểu hận không thể vây quanh Hạ Tuy nói chuyện cả ngày.
Từ Nhị cũng ở phía ló đầu ra nhìn, mỉm cười với Hạ Tuy.
Chuyện tối hôm qua Từ Hiểu và Từ Nhị đã nói cho người trong nhà, có điều hai người trẻ tuổi trong nhà không tin, chỉ nói hai đứa nhỏ gặp ác mộng, nhưng bà Từ lại tin những chuyện này.
Đương nhiên, đây là loại tin tưởng thà tin là có chứ đừng tin là không, phản ứng đầu tiên là để cho cháu trai cháu gái tìm cơ hội hỏi Hạ Tuy, có loại bùa gì như bùa bình an bùa sao Văn Khúc gì linh tinh hay không, chỉ cần không quá đắt tiền thì mua một ít về cho người trong nhà.
Đương nhiên, nếu Hạ Tuy có thể cho miễn phí thì lại càng không thể tốt hơn.
Già Lý được quan tâm mà kinh ngạc, bà chị Từ ở kế bên nổi tiếng là người chỉ giỏi chiếm tiện nghi của người khác, vậy mà cũng có thể hào phóng như vậy?
Có điều Từ Hiểu thật sự mang đến trứng nấu đường, già Lý đứng lên mời hai đứa trẻ vào nhà, rồi xoay người mang hoa quả mua cho Tiểu Hải và Hạ Tuy cho hai đứa vài trái.
Tuy rằng giá rẻ, nhưng đó là thứ duy nhất có thể tính là đồ ăn vặt của nhà họ, còn bình kẹo của Tiểu Hải, đều chỉ là loại kẹo rẻ tiền, trẻ con bây giờ còn đứa nào thích ăn loại kẹo này nữa, chớ nói chi bình kẹo kia vốn là “tài sản riêng” của cháu trai.
Từ Hiểu và Từ Nhị cũng không thích ăn, có điều trước mặt Hạ Tuy hai đứa trẻ vẫn lễ phép nhận lấy, nói cảm ơn già Lý.
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Trưởng Tiên Sinh, truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh , đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh chương mới