Chuyện Chu Đạm đối với Hạ Tuy mà nói, cũng chỉ là chuyện tùy tiện giúp trên đường, cũng không quá để trong lòng, ngược lại những lời Chu Khải nói kia làm Hạ Tuy để tâm hơn đến việc giáo dục hai con quỷ trong nhà, quyết định sau này mỗi ngày ngoài việc tu hành thì sẽ dành thời gian dạy một khóa học về tư tưởng của các bậc hiền nhân.
Hạ Dạ thì không nói nhiều, là một con quỷ cần hắn làm giám hộ, quan hệ với hắn đã được thiên đạo công nhận, Chu Khải có thì có vấn đề lớn là do lúc hắn còn là người thì tư tưởng đã bị biến chất vậy rồi.
Tuy Chu Khải hiện giờ đã thành quỷ, hắn được phép đi lại chốn nhân gian là đã được thiên đạo ưu ái, nếu tư tưởng lệch lạc nhất thời phạm sai lầm, thần hồn bị hao tổn tu vi mất hết còn nhẹ, có bị hồn phi phách tán hay không còn chưa biết.
Hạ Dạ không dễ mở miệng nói chuyện, đối với nó mọi đồ vật đều rất mới lạ, Chu Khải nghe đến nỗi hai ngón tay cũng nhét sâu vào hai tai, Hạ Dạ thì lại yên lặng lắng nghe, cũng không quan tâm có hiểu hay không, dù sao cứ nhớ kỹ sau khi về từ từ tiêu hóa.
Cho dù chỉ có lỗ tai nghe được, Hạ Dạ một chút cũng không chịu bỏ qua, bỏ lỡ chính là chịu thiệt!
Chợ đồ cũ tuy rằng nhìn cái gì cũng có bán, nhưng hoàn cảnh bên trong rất phức tạp, Hạ Tuy ăn mặc giản dị, bên người lại không có người chuyên nghiệp dẫn đường, có rất nhiều đồ vật sẽ không nhìn thấy.
Mà dọc đường đồ vật vừa rẻ vừa nhiều, nhưng đa phần là "Hàng mỹ nghệ", những cửa hàng đặc biệt bán đồ dùng đạo gia Hạ Tuy cũng vào, nhưng không tìm được mấy thứ có thể dùng, có thể miễn cưỡng nhìn trúng cũng chỉ là một chiếc la bàn cũ không có tác dụng gì bị các loại nước thuốc vẽ lên làm dơ bẩn, ông chủ cầm lên thổi phồng, đến Thái Thượng Lão Quân cũng có liên quan, ra giá mười vạn đồng, Hạ Tuy vươn tay ra còn chưa nâng lên đã buông xuống.
Đó cũng là Hạ Tuy không hiểu giá thị trường, nhưng địa phương như vậy đều nói giá trên trời, sau đó sẽ từ từ trả giá xuống, la bàn này sợ rằng chỉ cần trả xuống cỡ một ngàn là có thể mua được.
Ông chủ kia nhìn cách ăn mặc của Hạ Tuy, cảm thấy người này cũng không có khả năng bỏ mười vạn đồng mua một cái la bàn, cho nên dùng khăn lau xoa xoa bụi bám trên la bàn, ngâm nga hí khúc rồi quay lại nằm trên ghế dựa, đến giữ khách cũng lười.
Đối với việc này, Hạ Tuy thả lỏng tâm tính thì cảm thấy rất bình thường, ngược lại Chu Khải lại bị đả kích rất lớn.
"Quả nhiên, biến thành quỷ cũng không có tác dụng gì..."
Con quỷ nước Chu Khải lập chí kiếm tiền trả tiền mạng vô cùng uể oải, than thở khiến Hạ Dạ không kiên nhẫn cách không đạp hắn một cước, bị khí tức của Hạ Dạ làm chấn động, Chu Khải nháy mắt lại co ro thành một quả cầu lặng lẽ.
"Cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất chúng ta mua được một ít đồ vật hữu dụng."
Trên tay Hạ Tuy xách một cái gói to, bên trong là mấy thanh gỗ và hai chuỗi hạt gỗ, mười đồng một chuỗi, nhân tiện còn được tặng thêm những mẩu gỗ nhỏ cỡ đầu ngón tay.
Chuỗi tràng hạt nói là làm bằng gỗ đàn, nhưng thực tế chỉ là vài loại gỗ linh tinh mà thôi, loại gỗ gì cũng có chỉ là không có gỗ đàn, thậm chí có chuỗi còn làm bằng gỗ hòe, phỏng chừng là do ông chủ tùy tiện lấy gỗ làm ra.
Chữ hòe bên trái là chữ mộc bên phải là chữ quỷ, có quỷ bên cạnh thân cây, tóm lại không thích hợp để người sống đeo, nhưng vừa lúc thích hợp với mình, Hạ Tuy nhìn thấy liền thuận tay mua, lại mua thêm một chuỗi gỗ đào.
Ông chủ nói gỗ đào bảo vệ nhân duyên, Hạ Tuy không có nhân duyên để bảo vệ, nhưng có thể lấy về tự mình khắc bùa chú để làm pháp khí.
"Ai anh bạn trẻ anh bạn trẻ, tôi thấy cậu ấn đường tối đen mắt hằn tơ máu môi thâm tím, những ngày gần đây sợ rằng sắp có nạn đổ máu, có muốn xem một quẻ tiêu tai hay không?"
Nhìn thời gian không còn sớm, Hạ Tuy cũng không muốn lãng phí tiền, chỉ cho Tiểu Hải mua chút đồ ăn lót dạ, hai người chuẩn bị trở về theo đường cũ, nhưng không ngờ vừa đi chưa tới đầu chợ, bị một thầy bói mang kính đen gọng tròn nhắm vào Hạ Tuy, đưa tay ngăn cản.
Thầy bói này cũng không phải giả mù, trước ngực đeo một chiếc túi vải, bên trên viết năm chữ to, Trương bán tiên xem bói.
Trương bán tiên hơn bốn mươi tuổi, người vừa gầy vừa lùn, mặt khắc khổ, còn để chòm râu dê, đeo một chiếc túi vải màu vàng có hình bát quái, mặc đồ đạo sĩ, đi khắp hang cùng ngõ hẻm xem bói cho người ta, nhân tiện chào hàng vài món bùa chú trang sức phong thủy linh tinh.
Hạ Tuy không nhịn được cười, khách khí khoát tay cự tuyệt, kéo Tiểu Hải muốn đi, Trương bán tiên kia lại nắm vào Tiểu Hải.
"Ô, đứa trẻ này ba hồn bảy phách không hoàn chỉnh a."
Hạ Tuy nghi ngờ có phải mình đã quá mức võ đoán hay không, chưa gì đã phủ định tài năng của người khác. Thấy Hạ Tuy nửa tin nửa ngờ, Trương bán tiên trong lòng vui vẻ, tiếp tục vừa ba hoa vừa quan sát.
Làm nghề như bọn họ, chính là phải nhìn sắc mặt người ta, nếu gặp một vấn đề không thể xác định, thì cứ nói nước đôi mập mờ.
Nghe thêm chút nữa, Hạ Tuy xác định mình không hiểu lầm người ta.
"Nếu muốn giải quyết chuyện của em trai cậu, cũng không khó, chỉ là tương đối phiền toái, đồ vật cần chuẩn bị rất nhiều. Đương nhiên, chính là chúng ta có duyên, những thứ kia thật trùng hợp đều có chỗ tôi..."
Nói xong liền cười ha ha đưa tay ra dấu số ba, cũng không biết là ba trăm hay là ba nghìn, có điều Hạ Tuy cảm thấy cũng có thể là ba vạn.
Tiểu Hải ngu dại thì rất dễ dàng nhìn ra, nhưng người này có thể mở miệng liền nói thiếu hồn thiếu phách, nghĩ đến vẫn là có chút kiến thức.
Hạ Tuy vốn định xoay người bỏ đi, Hạ Dạ vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, "Nè, không phải ông muốn tìm la bàn sao? Trong túi của ông ta có vài cái."
So với Chu Khải nửa đường mới thành quỷ, Hạ Dạ là trời sinh trời nuôi, đối với bùa chú hay pháp khí có tính uy hiếp với mình sẽ có cảm ứng.
Hạ Tuy nâng chân lên một nửa thì bỏ xuống, "Trương bán tiên, ông có bán la bàn không?"
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Trưởng Tiên Sinh, truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh , đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh chương mới