Hạ Tuy và Hạ Đông cũng chỉ tán gẫu vài câu, đội trưởng Dương đã trở lại, lúc đẩy cửa thì lấy tay lau mặt, hai vai run rẩy cố gắng bình tĩnh lại, vừa nhìn đã biết vừa rồi bị mắng không ít.
"Hạ đại sư, chúng ta chỉ có thời gian một ngày, đêm mai toàn bộ hồ sơ vụ án sẽ được thu thập giao cho bên ngoài, vụ án cũng sẽ được chuyển ra bên ngoài."
Đây đã là kết quả vừa rồi đội trưởng Dương cố gắng tranh thủ có được, dù sao cấp trên đã hạ mệnh lệnh, phía dưới cũng chống đỡ không nổi.
Vừa rồi ở phòng làm việc của cục trưởng Phó, đội trưởng Dương đã cam đoan mình nắm giữ được manh mối mấu chốt, lão già cục trưởng Phó kia cũng hi vọng thuộc hạ của mình mau chóng bắt kẻ giết người tàn nhẫn này ra ánh sáng, lúc này mới đồng ý sẽ tranh thủ chút thời gian với cấp trên cho đội trưởng Dương.
Thời gian cấp bách, đội trưởng Dương cũng không tán gẫu nhiều với Hạ Tuy nhiều, cầm tư liệu vụ án này cho Hạ Tuy đọc, rồi cũng hỏi một vài vấn đề mình không thể giải thích được, sau đó kéo Hạ Đông đi tìm tư liệu.
Trước mắt đã có hai hướng điều tra, một là ngăn đông số 404, còn lại là con đường đám người viện trưởng Hướng tiêu thụ nội tạng và bào thai trẻ con.
Đương nhiên, những người từng giao dịch tiền bạc với viện trưởng bác sĩ Lâm và lão Lưu, cũng là một manh mối điều tra.
"Đội trưởng, một ngày một đêm làm nhiều việc như vậy, cho dù toàn đội dốc sức mệt thành chó chết cũng chưa chắc đã điều tra xong!"
Đội trưởng Dương dùng tay đẩy cấp dưới đang than vãn, "Nếu có chó chết thì cứ tiếp tục bổ sung thêm vào!"
Những người khác vừa nghe mình bị mắng thành chó, không dám biểu đạt cảm xúc với đội trưởng nữa, sôi nổi giận trừng mắt oán giận đồng nghiệp kia.
Vị đồng nghiệp đáng thương chỉ muốn đùa giỡn một chút để thả lỏng tâm trạng, kết quả bị toàn thể đồng nghiệp trừng mắt đến độ nửa đêm về sáng lúc ăn khuya cũng ăn ít đi một cái chân gà.
Hạ Tuy ngồi trong phòng làm việc cũng không rảnh rỗi, hỏi Hạ Dạ, lúc trước Hạ Dạ không chịu nói, cảm thấy bọn người bác sĩ Lâm chết là đáng đời, nhưng bây giờ biết còn hại chết người vô tội, hơn nữa Hạ Tuy nói với nó tình huống của lệ quỷ hại người không ổn lắm, Hạ Dạ cũng không cố chấp nữa, thành thật nói ra một ít chuyện mình biết.
Đáng tiếc Hạ Dạ vừa được ngưng tụ thành không lâu, lúc bắt đầu chính là bị ba loại âm khí vây quanh, cũng chính là nơi cống thoát nước của bệnh viện Phúc Khang.
Lúc Hạ Dạ có thể ra ngoài đã là một tháng sau, sau khi đi ra không bao lâu thì cấp trên sắp xếp bọn người già Lý xuống dọn dẹp.
"Tôi chỉ nhìn thấy con lệ quỷ kia có một lần, cả người có sương đen bao quanh, hơi thở phun ra cũng là sương đen, một đôi mắt đỏ tươi đã không còn tròng trắng, giống như hai lỗ thủng đầy máu tươi nơi hốc mắt vậy."
Hạ Dạ cũng không cảm thấy đáng sợ, dù sao lúc ấy sợ là cái gì nó cũng không biết.
"Cậu nói nó biết thở?"
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Trưởng Tiên Sinh, truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh , đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh chương mới