Hạ Tuy miệng niệm vãng sinh chú, mặc dù yên lặng không tiếng động, nhưng trong không khí đã có sự biến hóa vi diệu nào đó.
Những linh hồn bởi vì nán lại ở nhân gian quá lâu bị tổn thương thần trí mà biến thành tàn hồn từ giấy căn cước bay ra, ánh mắt trống rỗng dần dần có tiêu cự, những dòng vãng sinh chú biến thành những vòng ánh sáng trắng vây xung quanh những tàn hồn giống như một vòng bảo hộ, cũng tự mang theo lực kéo, lực kéo này sẽ dẫn các tàn hồn đến nơi cần đi.
Người khác nhìn không thấy, nhưng Hạ Tuy đang nhắm hai mắt để mở âm dương nhãn trực tiếp dùng thần phủ để quan sát thì có thể nhìn thấy những bóng dáng bán trong suốt hướng hắn lạy vài cái, rồi sau đó buông hết mọi chấp niệm, thuận theo lực kéo biến mất giữa không trung.
Có công đức phiêu tán, tựa như bột huỳnh quang mang theo tia sáng vàng nhạt, trôi nổi trên không trung, dần dần rơi xuống trước mặt Hạ Tuy, nhập vào trong thần phủ của hắn.
Tất nhiên, công đức siêu độ những tàn hồn đó không phải tránh nóng hai giờ là có thể bù trừ như Hạ Tuy suy nghĩ, thiên đạo thừa nhận việc thiện của hắn, tự ban ánh sáng công đức.
Ánh sáng này chưa đạt đến trình độ kim quang (ánh sáng vàng), chỉ là chút vàng nhạt thiên về màu trắng, tuy rằng ánh sáng công đức rất ít, nhưng đối với Hạ Tuy bây giờ mà nói, có ít còn đỡ hơn không, ít nhất thân thể nặng nề còn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hít sâu vào một hơi, rồi sau đó chậm rãi thở ra, Hạ Tuy chậm rãi thu tâm thần kết thúc buổi tu hành hôm nay, một chút còn phải tìm một chiếc ghế đá nơi vắng vẻ chút để nghỉ ngơi. Hạ Tuy vừa mở mắt ra, ấn đường nhảy dựng, đây là bị dọa.
Vừa rồi Hạ Tuy chuyên tâm lấy âm dương nhãn nhìn tàn hồn rời đi, sau đó lại đi cảm thụ công đức ánh sáng nhập thể vui sướng cảm, ngược lại là xem nhẹ đối tự thân quanh mình cảm giác.
Vốn dĩ tâm thần còn đang thả lỏng, mở mắt ra liền nhìn thấy bên cạnh có một gương mặt to bự đang ghé vào chỉ cách mắt mình có vẻn vẹn năm centimet, may là Hạ Tuy dù bị hoảng sợ, sắc mặt không thay đổi, tinh thần cũng không hoảng loạn, nhưng cũng nhịn không được thần phủ khẽ run lên.
Khẽ lui đầu về phía sau một chút, Hạ Tuy hơi híp mắt đánh giá người trước mắt mới phát hiện đây là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi.
Bởi vì bệnh nghề nghiệp, Hạ Tuy nhìn người có thói quen nhìn ánh mắt, bởi vì đó là nơi có thần phủ, một người bản tính tốt hay xấu, cũng từ nơi này có thể nhìn ra.
Cũng không biết thiếu niên này đã ngồi xổm bên cạnh tảng đá của Hạ Tuy ngồi bao lâu rồi, nhìn thấy anh trai đang ngủ này cuối cùng cũng mở mắt ra, nhất thời nhếch miệng cười, nước miếng cũng không ngừng từ hai bên mép rỏ xuống, lại còn giống như đứa trẻ ngốc mà ngậm ngón tay cái.
Hạ Tuy nhíu mày, thiếu niên này sao ba hồn bảy phách lại thiếu một hồn một phách?
Loại tình huống thiếu hồn thiếu phách này, giải thích theo khoa học hiện đại chính là thần kinh não bộ có vấn đề, giải thích theo huyền học chính là thần hồn trong thần phủ không đầy đủ.
Người có ba hồn bảy phách, ba hồn gọi là thai quang, sảng linh, u tinh, cũng chính là “thần” trong “thần hồn”.
Con người nếu mất một hồn thì vẫn ổn, mất hai hồn vẫn còn có thể sống được, nhưng mất ba hồn thì sẽ thành xác không hồn. Thai quang là sinh mệnh của con người, ánh sáng xuất hiện từ lúc con người vẫn là một phôi thai trong bụng mẹ, sảng linh quyết định trí lực, tuệ lực và năng lực phản ứng của một người.
Cuối cùng u tinh quyết định xu hướng giới tính và năng lực của một người, cũng quyết định người này tương lai sẽ yêu người nào, đó cũng là lí do mà những người lệch giới tính không thể sửa chữa bằng những biện pháp bình thường được.
Mặt khác lại có bảy phách, phách thứ nhất chủ về hô hấp, phách thứ hai chủ về tim mạch, phách thứ ba tiêu hóa, phách thứ tư khống chế thủy dịch thay thế, phách thứ năm sửa chữa phục hồi công năng của cơ thể, phách thứ sáu làm người biết nóng lạnh, phách thứ bảy có công dụng cảnh giác.
Có vài người trực giác rất chuẩn, đây chính là biểu hiện của phách thứ bảy cường thịnh.
Đương nhiên, đây là giải thích của đạo gia, Phật giáo cũng có cách nói về ba hồn bảy phách thất tình lục dục.
Hạ Tuy cũng không phủ định sự bất đồng nhận thức giữa các tôn giáo, thậm chí cả giải thích bằng khoa học hiện đại Hạ Tuy cũng nghiêm túc cân nhắc sau đó cảm thấy cũng có cái hay.
Thiếu niên trước mắt này bị thiếu có vẻ là sảng linh chủ thông tuệ, còn bảy phách thiếu mất phách nào, bởi vì không có tiếp xúc hàng ngày, Hạ Tuy cũng không thể đoán chắc được.
Còn vì sao đoán được thiếu niên này thiếu sảng linh, đâu cần phải giải thích dong dài, dù sao thiếu niên trước mắt vừa nhìn vào đã thấy có chứng si ngốc rồi.
Chỉ là có vài người là do bẩm sinh, có vài người là sau này mới bị, nếu là bẩm sinh, cho dù thiên sư đến cũng không có biện pháp, dù sao cũng là lúc đầu thai xảy ra vấn đề.
Truy cứu nguồn gốc, rất có thể có liên quan đến tội nghiệt kiếp trước.
Có vài người tội nghiệt rất nặng nhưng lại có tổ tiên che chở, địa phủ sẽ khiến người này thiếu hồn thiếu phách ném đi đầu thai, chịu tội nghiệt một đời, sau đó xem bản tâm bản tính của người này.
Nếu biểu hiện ở đời này tốt đẹp, thì lần đầu thai tiếp theo tất nhiên sẽ mang theo hồn phách hoàn chỉnh nhảy xuống đài luân hồi rồi.
Nếu biểu hiện không tốt, dưới tình trạng thiếu mất thần hồn mà còn làm điều ác, điều này đã nói lên cái cây đã hư đến tận gốc rễ rồi, tất nhiên là phải chịu trừng phạt, nhập đạo súc sinh làm trâu làm ngựa.
Làm việc cho con người, bị giết thịt lấy thịt ăn, lấy thân chuộc tội, lúc chuộc hết tội thì có thể trở về nhân đạo.
Hạ Tuy hơi duỗi chân, thiếu niên kia cười ha ha, vươn tay túm lấy một gấu áo của Hạ Tuy.
Áo Hạ Tuy mặc là áo T-shirt size lớn, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao, thiếu niên này gầy còm tựa như một chiếc sào trúc, túm lấy gấu áo của Hạ Tuy, lấy hai người tới so sánh thật khiến cho người ta giật mình, dù sao tên mập kia phỏng chừng phẩy tay một cái cũng có thể đẩy thiếu niên văng ra thật xa.
"Anh, anh ơi, ăn!"
Thiếu niên bởi vì vươn tay túm Hạ Tuy, cho nên ngón tay ngậm trong miệng đã rút ra, túm lấy gấu áo của Hạ Tuy mà nước miếng rỏ tí tách, tất nhiên thiếu niên cũng không tự ý thức được, ngây ngốc cười vươn tay đưa cây kẹo que mình đang gặm dở tới trước mặt Hạ Tuy.
Hạ Tuy nghĩ nghĩ, phỏng chừng thiếu niên này cảm giác được khí tức thoải mái quanh thân hắn vừa rồi, nhịn không được liền tới gần.
Ánh sáng công đức được thiên đạo ban xuống, dính khí tức thiên đạo, nhân tộc lại được thiên đạo che chở, con người tất nhiên là muốn đến gần người thân quen của mình rồi.
Thiếu niên này không bị tư duy ước thúc như người bình thường, ngược lại càng nguyện ý thuận theo bản tâm.
Hạ Tuy nhìn thoáng qua cây kẹo que sắp đụng vào cằm mình, có lẽ thiếu niên đã liếm vài ngụm, dính nước miếng, lại thêm trời nóng nực, viên kẹo tròn trên chiếc que nhựa kia có vẻ đã có dấu hiệu bị tan chảy, nước đường đã dính vào miệng vào tay của thiếu niên.
"Không cần, cảm ơn tiểu huynh đệ, một mình cậu chạy tới đây sao?"
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Đạo Trưởng Tiên Sinh, truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh , đọc truyện Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh full , Đạo Trưởng Tiên Sinh chương mới