Quyển 1 - Chương 13: Âm Mưu Của Trương Cửu
“Ồ hóa ra là Lữ Đổng, thứ như ngươi cũng có thể tham dự ?”
Thanh âm xa lạ đem Trương Cửu cảnh tỉnh, thuận theo một hướng, chỉ gặp một vị trung niên nam tử thân khoác cẩm vân bào, đầu đội tinh tế mão đi tới.
Hắn nhoẻn miệng cười lạnh:
“Làm sao ? Không nhận ra ta ? Cũng khó trách, thể loại như ngươi chỉ biết ức h·iếp kẻ yếu khó nhìn được xa, thứ rác rưởi vậy Tinh Thần Đại Sư cắt đứt quan hệ cũng đúng.”
Lữ quản gia là tên khốn, Trương Cửu mặc dù rất đồng tình với lời này, nhưng làm sao cũng đang ngụy trang, phải làm một bộ tức giận: “Ngươi ta không quen biết, cũng không thù không oán vì sao miệt thị lão phu. Ngươi nếu đủ bản lĩnh đứng trước Phi Mã sơn trang miệt phi ta, đừng chỉ dùng một tia thần hồn khoác loác ở đây !”
Trung niên nam tử cười lạnh: “Ý ngươi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, ngươi là một cẩu nô tài ngoan biết trông cậy vào chủ ha ha !”
“Nhưng ! Đừng cầm Phi Mã sơn trang ra hù dọa bổn Đại Sư, sớm thôi bổn gia cũng thành người của Luyện Dược Sư Công Hội đến lúc đó Phi Mã tộc thì làm sao ?”
“Được rồi vô thẳng vấn đề, ta là Tự Miên Đại Sư, đệ tử đắc ý của Hình Miên Đại Sư, sư tôn ta cũng giống như cựu sư tôn của ngươi hiện đang làm một trong thập lão của Hội Đồng. Chúng ta coi như người cùng thuyền, theo ta không ?”
“Không hứng thú.” Trương Cửu đáp nhạt.
Tự Miên còn chưa kịp tức giận, Trương Cửu đã lẳng lặng bước đi xa.
“Khốn kiếp ! Ta đang nói, ngươi dám bỏ đi sao ?”
Tự Miên vội vàng đuổi theo: “Bổn gia thế nhưng là người của đại thế gia tộc a, ngươi chỉ là một tên quản gia lại dám xem nhẹ ta ? Đứng lại, Lữ Đổng !”
Trương Cửu vừa đi vừa lắc đầu: “Kiểu người như vậy thường rất yểu mệnh !”
“Ngươi nói cái gì !” Tự Miên tức giận quát.
Hắn tuy già một chút nhưng trong gia tộc cũng có địa vị không hề thấp bởi ở tuổi này đã trở thành Đại Sư. Mặc dù lớn hơn Tinh Thần Đại Sự thiên tài kia nhưng cũng đủ để hãnh diện, vậy mà bị một tên quản gia thấp hèn khinh thường như vậy ?
Trương Cửu vừa đi vừa lèm bèm: “Đừng làm phiền ta !”
Tự Miên càng giống bị sỉ nhục, cuồng hống: “Tin hay không ta tru diệt cả nhà ngươi ?”
“Ha hả, làm sao ? Sợ rồi ?”
Trương Cửu tại kiếp trước, hay là kiếp này hắn đều có một quy tắc. Hắn hận nhất chính là bản thân vô năng không bảo vệ được gia đình, nói cách khác Tự Miên đã chạm vào nghịch lân của Trương Cửu !
“Ngươi muốn c·hết đến như vậy ?”
Tự Miên chỉ thấy Trương Cửu đột ngột dừng lại, đưa bóng lưng về đây, cái này rất không hợp lý bởi ở đây đều là phàm nhân. Phàm nhân muốn g·iết phàm nhân là dễ nhưng chắc chắn sẽ gây kinh động các vị thập lão trong Hội Đồng.
Mặc dù ở đây chỉ là thần hồn nhưng trong giới Luyện Dược Sư nghiêm kỵ nhất chính là đả thương thần hồn, sẽ ảnh hưởng không chỉ tu vi mà còn tương lai sự nghiệp về sau.
Tóm lại, hắn không tin tưởng “Lữ quản gia” này dám manh động, ở ngoài kia không chỉ có đại gia tộc mà Luyện Dược Sư Công Hội cũng đang nhìn chằm chằm đây !
“Đến, ngươi dám g·iết ta ? Một khi ngươi động tay, ngoại giới chín đời tộc ngươi đều bị diệt tin hay không ?”
Tự Miên vốn là thể loại rảnh rỗi không có việc, mới động tay động chân đi tham dự Luyện Đan Đại Hội này một chút. Cũng là để cho thế nhân biết được tên tuổi của hắn, mà quan trọng là vì sư tôn hắn yêu cầu không thể không nể mặt mũi.
Hình Miên Đại Sư là bậc Đại Sư lâu năm danh tiếng, hắn mặc dù cũng là Đại Sư nhưng chỉ mới nổi gần đây không thể so sánh !
Trêu chọc “Lữ quản gia” là một trò vui tiêu khiển với hắn.
Không như tưởng tượng, cũng không có bất cứ hành động nào, chỉ thấy Trương Cửu vẫn lẳng lặng đi tiếp sau khi buông xuống ngoan thoại. Tự Miên cảm giác càng khó chịu, giống như bản thân hắn mới là kẻ bị trêu đùa, hắn thật không nghĩ tới tâm cơ “Lữ quản gia” này sâu như vậy.
Không phải bình thường kẻ nào này rất hống hách, xem thường người khác ?
Tự Miên tự hỏi đổi lại là hắn, có người dám trêu chọc như vậy, chắc chắn phải g·iết !
Tự Miên thật không biết, chỉ có người bạn cũ là Giáo Chủ Đạo Thiên Trang năm đó mới hiểu được. Im lặng như vậy, là lúc Trương Cửu rất nguy hiểm, thật đã động sát cơ !
Nhưng đây là đâu, là nội giới của Cửu Phượng Đồng Tiếu Đỉnh. Ngoài việc bị áp chế tu vi thành phàm nhân thì toàn bộ khán đài mấy vạn người, cùng Luyện Dược Sư Công Hội đang nhìn chằm chằm đây.
Không thể manh động !
Trương Cửu tiếp tục đi, trong đầu hỏi hệ thống: “Ngươi có thể biết nơi này là đâu sao Thấu Thị ?”
[Hệ thống thông báo: Đây là nội giới Cửu Phượng Đồng Tiếu Đỉnh, còn gọi là Cửu Phượng Giới, mặc dù chỉ là tiểu giới nhưng rất vững chắc.]
“Thấu Thị a, ngươi vì sao biết nhiều như vậy ? Lại không cần điều kiện trả lời ta, nếu là có ý đồ phía sau thì thật đáng sợ đi.”
[Hệ thống thông báo: Trải qua 500 năm thức tỉnh, Thấu Thị hệ thống đã dung nhập hoàn toàn với ngươi cho nên có thể xem là một phần của ngươi. Có những thứ phải cần điều kiện, đối với những yêu cầu cấp cao, sẽ cần đối hoái lượng lớn thọ nguyên bù lại.]
“Được rồi, tạm tin ngươi. Có thể hay không cho ta một tấm địa đồ ở giới này, hoặc là ta có thể sử dụng [Vạn Linh Đăng] mà không bị ai phát giác sao ?”
[Hệ thống thông báo: Địa đồ Cửu Phượng Giới là yêu cầu cấp cao, cần đổi lấy 20 năm thọ nguyên. Ngươi không thể sử dụng [Vạn Linh Đăng] bởi vì tu vi đang bị phong bế ở phàm nhân.]
“Ngươi có thể sử dụng [Vạn Linh Đăng] lúc này sao ?”
[Hệ thống thông báo: Có thể, nhưng cần hối đoái thọ nguyên khấu trừ, 1 giây là 5 năm thọ nguyên.]
“Cái gì ! Ngươi làm sao không đi ăn c·ướp !”
Trương Cửu đau đầu, nhưng cũng thầm vui trong lòng bởi chiếu như vậy thì hắn có thể thực hiện đại âm mưu của mình. Đối với hắn, một vòng này không phải là một nén hương trụ sức, mà là một nén hương thu hoạch đại cơ duyên.
Muốn đoạt được danh ngạch thứ nhất, thậm chí thắng qua kẻ đứng đầu Bảng Đại Sư chỉ có thể áp dụng một cách này !
Dù có là mưu hèn kế bẩn, nhưng hắn căn bản không quan tâm, đây vốn là con đường tu luyện quan trọng không phải thương thiên hại lý trái với luân thường tâm tính của mình !
“Mở ra bảng chỉ số dò lại một chút a !”
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Và Ma tại truyen35.shop
[Bảng Thông Tin:
Danh tự: Trương Cửu.
Tu vi: Luyện Khí sơ kỳ
Thọ nguyên: 1/100 năm.
Thiên phú: Hệ thống Thấu Thị.
Tâm cảnh: Vững Như Bàn Thạch.
Chức nghiệp: Độc Quỷ Sư.
Bản mệnh v·ũ k·hí: Vạn Linh Đăng - Vạn Linh Oán.
Gia tộc: Trương gia.
Phong Hiệu: Truyền Nhân Của Hắc Sắc Quỷ Tổ.
Chủng tộc: Tam Chủng Chi Vật: Nhân, Vu, Quỷ.]
“Ta chỉ còn 100 năm thọ nguyên sao hẳn là vì trước đó đổi ba nguyện vọng kia mất đi số gốc.”
“20 năm đổi một tấm địa đồ, 5 năm thọ nguyên cho 1 giây dùng thứ đó. Không được phải hỏi thêm cái này !”
“Thấu Thị, phạm vi của Vạn Linh Oán là bao xa, ngươi có thể lẳng lặng sử dụng nó mà không để đám người quan chiến ngoài kia thấy chứ ?”
[Hệ thống thông báo: Vạn Linh Oán có thể soi rọi rất rộng còn tùy thuộc vào địa hình. Thấu Thị có thể yên lặng dùng Vạn Linh Oán nhưng cần đánh đổi thọ nguyên, cụ thể 10 năm 1 giây.]
“Cái gì !”
Trương Cửu nghe tê cả da đầu, nói cách khác chỉ cần một giây phát động Vạn Linh Oán liền hao tổn 15 năm thọ nguyên.
Hắn có bao nhiêu, tổng cộng chỉ có 100 năm a !
“Nói cách khác, sau khi đổi địa đồ Cửu Phượng Giới, ta chỉ còn 80 năm thọ nguyên. Chỉ có 5 giây sử dụng [Vạn Linh Đăng] và Vạn Linh Oán ?”
Nghĩ đến cái gì, hắn nghiêm nghị hỏi: “Thấu Thị, nếu ta hấp thụ thần hồn bọn hắn ở đây, có thể được sao ? Tại ngoại giới có tác động thế nào ?”
[Hệ thống thông báo: Tất cả sinh linh ở đây đều ở trạng thái “du hồn” rời khỏi thân xác, cho nên hoàn toàn không thể chống lại Vạn Linh Oán. Nếu ngươi hấp thụ thần hồn bọn hắn ở đây, tại ngoại giới bọn hắn sẽ mất tư cách dự thi, đồng thời thần hồn hao tổn sẽ gãy mất sự nghiệp lâu dài về sau.]
[Hệ thống thông báo: Cảnh báo, nếu ngươi hấp thụ quá mức khoa trương, sẽ dẫn đến t·ử v·ong tức thì khi ra ngoại giới !]
Trương Cửu không khỏi nhe răng, đây là lần đầu hắn thấy hệ thống nghiêm túc như vậy. Tại vừa đi vừa suy nghĩ, mặc cho Tự Miên đuổi theo phía sau, hắn một mực lâm vào trầm mặc.
Tự Miên mặc dù miệng lưỡi không sạch nhưng bất đắc dĩ cũng không thể làm gì khác Trương Cửu, chỉ có thể một mực đi theo. Tự lúc này, Trương Cửu lên tiếng:
“Ngươi biết ở đây là đâu sao ?”
Tự Miên cau mày, thầm nghĩ tên khốn quản gia này đang giở trò quỷ gì, Không phải khi nảy còn thả ngoan thoại rất ghê gớm tại sao bây giờ lại một bộ bắt chuyện.
“Không biết sao, đây là Cửu Phượng Giới. Ngươi làm Đại Sư hẳn cũng hiểu về sự vĩ đại của Hoa Ảnh Tông Sư đi, Cửu Phượng Đồng Tiếu Đỉnh này là đỉnh cấp chí bảo trong giới Luyện Dược Sư chúng ta, ngươi không tò mò về một giới này sao ?” Trương Cửu vừa đi vừa đạo.
Tự Miên nhịn không được nói: “Ngươi có ý gì, đừng vòng vo !”
“Luyện Dược Sư Công Hội đặt Tổng Bộ là nơi Tây Châu, lại nằm trong Phi Mã Thành, ngươi nói ta làm quản gia ở đây đã mấy chục năm có thể biết được gì ?”
Hai đầu lông mày của Tự Miên càng xoắn lại, lộ ra nghi hoặc cùng tò mò. Hắn dù sao cũng ở Trung Châu, cách nơi này rất xa xôi, cả đời từ trước đến nay ít có qua lại Tây Châu nên thật sự không rành. Có thể đặc biệt biết đến “Lữ quản gia” tai tiếng này là vì dò xét thông tin của các thí sinh dự thi mà thôi.
“Ha hả, đừng sợ, lão phu trước đó chỉ đùa giỡn với ngươi. Ta là một quản gia thấp kém, làm sao so sánh được với tiếng tăm lừng lẫy ở Trung Châu như Đại Sư đây !”
“Tự Miên Đại Sư a, ta như nói, ta có một tòa địa đồ ở Cửu Phượng Giới này ngươi tin hay không ?”
Nghe vậy, Tự Miên Đại Sư kinh hãi, đổi lại một người khác chắc chắn hắn không tin tưởng nhưng đây là con hồ ly sống hơn mấy chục năm ở Phi Mã sơn trang. Luận địa vị của Phi Mã tộc là gia tộc cấp Đại Tướng, một trong sáu đại gia tộc lớn nhất Nhân Thổ.
Mà Luyện Dược Sư Công Hội cũng không phải thứ vừa, nếu nói tên quản gia này nhờ vào mối quan hệ đó mà lấy được địa đồ cũng rất có khả năng.
Tự Miên bán tín bán nghi: “Thật ? Ngươi vì sao nói ra, không sợ ta đoạt ?”
Trương Cửu cười lớn, làm một bộ mặt bỉ ổi: “Đoạt ? Ngươi làm sao đoạt ? Đây là đại cơ mật, địa đồ vốn được tạc thành chữ cái tinh thần lực sớm lạc ấn vào não hải ta. Ngươi chỉ làm phàm nhân ở đây, làm sao đoạt ?”
Tự Miên lắc đầu: “Hoang đường, không thể có chuyện đó. Luyện Dược Sư Công Hội không thể làm chuyện đó, nếu bọn hắn bán cho ngươi thứ này, khác gì g·ian l·ận ? Không sợ tiếng tăm đại hội mất hết, thể diện để đâu ?”
Trương Cửu nói: “Đây không phải là chuyện ngươi cần biết, ta chỉ nói rằng nếu ngươi có hứng thú thì phải theo ta, đương nhiên không phải hầu hạ chỉ xem như bằng hữu ta sẽ chia sẻ cho ngươi.”
Tự Miên khuôn mặt kinh dị: “Thật ?”
“Người cùng thuyền.” Trương Cửu nhạt nhẽo nói ra một câu.
Tự Miên không khỏi hỏi: “Ngươi đang đi đâu ? Nếu thật nắm rõ địa đồ, ngươi phải cho ta biết phía trước đang hướng đến nơi nào, ta mới tin !”
Trương Cửu không đáp, chỉ lẳng lặng quan sát địa đồ dùng 20 năm thọ nguyên đổi được, thứ này chỉ có hắn có thể xem qua.
. . .
_________
Nhắn nhủ ngoài lề:
“Ta không có thời gian nhiều, rảnh rỗi mới viết một chút, chư vị thông cảm a ! ~~”
manhgamee Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!