Quyển 1 - Chương 14: Địa Vị
Ngay cả Trương Cửu cùng Tự Miên đều không biết rằng bản thân mình mạnh mẽ như thế nào, bởi đổi lại những thí sinh khác lúc này đều đang bị Tâm Hỏa giằng xé.
Tâm Hỏa, đốt lên những thứ dơ bẩn, nói cách khác mỗi một người tu sĩ khó mà không có Tâm Hỏa đây là tâm ma, dục vọng, những thứ trái với luân thường đạo đức trên đời.
Tâm Hỏa, nổi tiếng là rèn luyện chi hỏa của Đạo giáo từ xưa đến nay !
Nếu không phải sớm đạt đến tâm cảnh Vững Như Bàn Thạch, sợ là Trương Cửu cũng khó thoát một kiếp nạn này. Tâm Hỏa của hắn chính là quá khứ, là gia tộc uất nhục năm đó !
. . .
Ngoại giới, trên lầu cao chỗ Hội Đồng tọa hạ.
Ngồi ở giữa nhất là một vị uy tín lâu năm trong bậc Đại Sư của Luyện Dược giới, cũng là sư tôn của Tự Miên, xưng Hình Miên Đại Sư. Luận tu vi hay danh tiếng đều đứng đầu trong thập lão ở đây cho nên mới có tư cách ngồi ở giữa nhất.
Bên cạnh lão, cũng là mấy lão giả cấp Đại Sư nhưng một vài người lộ ra sự khác biệt khi mà không giữ vững được tâm cảnh và phong độ của một Đại Sư nên có. Bởi vì lúc này bọn hắn đang không ngừng nịnh nọt vỗ mông ngựa cho Hình Miên Đại Sư.
“Danh sư xuất cao đồ a, ta thấy Tự Miên Đại Sư không nên tham gia vào nhóm thí sinh, cỡ như hắn phải ngồi tại trong thập lão chúng ta mới là đặng.”
“Còn phải nói, Hình Miên Đại Sư quả không hổ danh Luyện Dược giới bắc đẩu kim tinh, thứ cho ta mạo muội nói thẳng đệ tử ta sợ là cả một đời khó mà theo đuổi được đệ tử ngài ấy a !”
“Chúng ta đám già này coi như kiệt quệ ở tầng cảnh giới này, nhưng làm sao lão phu nhìn thấy Hình Miên Đại Sư khả năng lớn sẽ đột phá thành Tông Sư a !”
“Đúng đúng, hay là đổi xưng hô a, gọi Hình Miên Tông Sư được sao !”
“Sao lại không được ? Thứ cho lão phu nói thẳng, Phi Mã Đại Tướng vốn không phải Vương giả nhưng được phong Vương, là do ngài ấy phong hoa tuyệt đại thiên phú kinh diễm. Ở đây trong Luyện Dược giới này, chúng ta cũng có nhất định quyền lên tiếng, lão phu thấy Hình Miên Đại Sư quá xuất chúng hoàn toàn phù hợp với hai chữ Tông Sư a !”
“Ha hả, chư vị quá lời rồi !”
Ngồi ở giữa, mặt mày sớm nở hoa, Hình Miên Đại Sư bật cười một tiếng nhưng không phản bác các loại lời ngọt lấy lòng này, chỉ là khiêm tốn một câu:
“Các vị cũng đừng đánh giá Hình Mỗ cao như vậy, có thể đạt đến Đại Sư sớm như vậy là do Tự nhi có năng lực của hắn hoàn toàn không phải do lão phu tài đức gì.”
“Mà lại, ta không bước vào Tông Sư chi cảnh, chỉ là dòm ngó được một tia sáng le lói mà thôi. Nhưng cảnh giới này quá cao thâm, ta thật không dám nhận, mặt khác nếu gọi ta là Tông Sư chẳng phải làm ô uế danh hiệu này, làm mất danh phẩm của Thái Thượng Trưởng Lão của công hội ta sao !”
Nói đến đây, hắn nhìn chằm chằm vào Cửu Phượng Đồng Tiếu Đỉnh, tâm tư không minh.
Thái Thượng Trưởng Lão trong miệng hắn, chính là Hoa Ảnh Tông Sư, là bậc vĩ nhân đứng đầu nhất trong giới Luyện Dược vào hơn 400 năm trước.
Mặc dù vĩ nhân này hiện tại không lộ diện nhưng bởi sự xuất hiện của Cửu Phượng Đồng Tiếu Đỉnh để cho mấy vị lão giả lâu năm này rung động không thôi. Sự tồn tại của Hoa Ảnh Tông Sư giống như định hải thần châm đem bọn hắn kinh trụ, không dám tỏ rõ sự ngạo mạn của mình.
Ngồi cao hơn, Hội Phó Lã Kinh gật đầu hài lòng. Bên cạnh hắn, Hình Mi Đô Đốc Đại Tướng cười hỏi: “Ta canh giữ biên cương là một tên mãn phụ, Hội Phó có thể cho lão nương biết các vị trong Ban Chấp Hành công hội là cấp bậc gì sao ? Ta chỉ là tò mò, hoàn toàn không có ý mạo phạm, không cần nói cũng được.”
Hội Phó Lã Kinh lắc đầu, hòa nhã: “Đại Tướng là một đại công thần trụ cột Nhân tộc, làm sao tự nhận là mãn phụ. Ta cùng Luyện Dược Sư Công Hội đều vô cùng kính trọng các vị, nếu ngài hỏi ta sẵn lòng trả lời. Ban Chấp Hành công hội vốn có ba người, hai phó một trưởng. Tài năng thấp kém nhất là ta, mà đi xa nhất là Hội Trưởng đại nhân.”
Hình Mi Đô Đốc Đại Tướng cau mày: “Ngài như vậy mà thấp kém, quá khiêm tốn đi !”
Hội Phó Lã Kinh mỉm cười: “Ngài có chỗ không biết, hai phó: một quản nội vụ, một quản ngoại vụ. Ta là quản ngoại vụ còn vị kia là quản nội vụ, phải đủ tài năng luyện đan mới có thể lo nội vụ, đây là ý chí của công hội từ xưa tới nay.”
Hình Mi Đô Đốc Đại Tướng gật đầu, đầy cảm phục: “Ngài đức hạnh khiêm tốn, không tị nạnh ghét bỏ mà còn phục vụ công hội tận tâm. Ta đánh giá cao ngài !”
Lã Kinh ánh mắt nhu hòa, cười lớn: “Ha hả, Đại Tướng quá lời, ngài một câu này để Lã mỗ thụ sủng nhược kinh a ! Được rồi, nếu sau đại hội ngài không quá bận rộn có thể hay không đến phủ đệ của ta làm khách, ta nhất định chiêu đãi đại yến mời ngài !”
Hình Mi Đô Đốc Đại Tướng thở dài: “Đáng tiếc, ta không thể a. Nam cương thật sự bất ổn, Thủy tộc tinh linh rất hung bạo, ta phải sớm một chút trở về nếu không có thất trách gì, đến lúc đó sợ là Nhân Hoàng bệ hạ giáng tội !”
Nghe đến Nhân Hoàng, Lã Kinh cũng nghiêm túc lại, lộ ra tán đồng ý kiến.
“Đúng rồi, nghe nói quý hội sẽ thu nhận Học Sự đứng đầu trong Bảng Học Sự. Như là vị Học Sự đó thắng được Đại Sư đứng đầu Bảng Đại Sư thì sẽ lọt vào mắt xanh của Ban Chấp Hành ?”
Lã Kinh gật đầu: “Đừng nói là mắt xanh của Ban Chấp Hành, sợ là ngay cả Hội Trưởng đại nhân cũng sẽ đích thân thu nhận. Đây là tài đức vạn năm có một Học Sự, khó mà bỏ qua.”
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Và Ma tại truyen35.shop
Nói đến Hội Trưởng của mình, Lã Kinh lộ ra kiêng kỵ cùng ngưỡng mộ. Ở cấp bậc như hắn, lại cam tâm dưới trướng một người, người đó tài đức ra sao ?
Có thể dùng một phép so sánh, nếu như trong Nhân tộc có Lục Đại Tướng sáu trụ cột vững chắc này. Thì trong giới Luyện Dược Sư có các vị Đại Sư lâu năm uy tín, Hình Miên Đại Sư, Lã Kinh Hội Phó có thể tính là một vài trong số đó.
Lục Đại Tướng sáu vị này đương nhiên có phân biệt mạnh yếu khác nhau, đây là vì bảng đo lường thực lực diễn ra khoảng 100 năm một lần ở Đại Đế Đô. Cỡ như Hình Mi Đô Đốc Đại Tướng, thực lực thuộc dạng thứ tư trong Lục Đại Tướng, nghe nói đứng đầu chính là Phi Mã Vương cùng Cửu U Quân.
Thì trong Đại Sư lâu năm của giới Luyện Dược, đứng đầu hiện tại chính là đương nhiệm Hội Trưởng công hội, có thể so sánh như Phi Mã Vương các loại bên Lục Đại Tướng.
Bởi Hội Trưởng Luyện Dược Sư Công Hội chính là đệ tử thân truyền của Hoa Ảnh Tông Sư năm đó, đệ tử của Tông Sư tất nhiên hơn người !
Ai có thể qua Hoa Ảnh Tông Sư, không có.
. . .
Tại ngoại giới, nửa nén hương đã trôi qua.
Lúc này, Cửu Phượng giới bên trong Cửu Phượng Đồng Tiếu Đỉnh.
Đi đến không biết bao lâu, ngay cả Tự Miên Đại Sư cũng sinh ra hoài nghi muốn bỏ cuộc nhưng thực tế ngay cả hắn cũng không biết đi về đâu, hắn không muốn cứ như vậy bỏ mất đại cơ duyên trong Cửu Phượng Giới này.
Thông thường, hắn sẽ chọn cách tĩnh tọa đợi đi qua một nén hương là qua vòng một. Tự Miên tin tưởng thực lực của mình dễ dàng đi qua ba vòng của đại hội, nhưng làm sao nghe Trương Cửu nói về Cửu Phượng Giới cùng bảo vật nơi này, tâm hắn lại không tĩnh nữa rồi.
Tham niệm sinh ra !
Dù cho suốt cả đoạn đường, Trương Cửu không mở miệng quan tâm nhưng Tự Miên vẫn một mực đi theo, hắn thật sự muốn biết bảo vật một giới này. Dù sao nơi này có liên quan đến vĩ nhân Hoa Ảnh Tông Sư, cả giới Luyện Dược ai không thèm khát ?
Tự Miên tin tưởng đổi lại là mấy vị trong thập lão Hội Đồng, rơi vào cảnh ngộ của hắn cũng không thể không bám theo Trương Cửu, cho nên hắn hoàn toàn đem phẩm giá của Đại Sư vứt tại phía sau một dạng mặt dày bám theo tới giờ.
Tự lúc này, Trương Cửu nói: “Ta hỏi lại, ngươi không s·ợ c·hết sao ?”
Tự Miên cau mày, hỏi: “Ngươi làm sao nhỏ mọn như vậy, ta lúc trước chỉ là đùa giỡn một chút. Đi tầm bảo đi, như có thu hoạch ta sẽ không quên ân tình này, ra ngoại giới có thể kết giao cùng ngươi.”
Trương Cửu lắc đầu: “Nơi đó rất nguy hiểm, có thể bị diệt đi tia thần hồn, thần hồn ngươi nếu bị diệt ở đây chắc chắn ảnh hưởng tương lai ngoài kia. Khuyên ngươi một câu, Đại Sư hay Kết Đan gì đó ở đây cũng chỉ là phàm nhân, nên rời đi nếu không muốn c·hết.”
Tự Miên nghe vậy, rơi vào đắn đo, cắn răng: “Lữ Đổng lão thất phu, ta quyết định tầm bảo tới cùng, cơ duyên gặp gỡ chí bảo trong đỉnh đồng này không phải dễ dàng có. Nếu như ngươi có thể giúp ta tìm đến dù là quan ngộ, trở ra ngoài ta tất đối xử ngươi khác.”
Trương Cửu quay đầu nhìn chằm chằm Tự Miên Đại Sư, thấy được gương mặt nghiêm nghị đầy kiên quyết, mới thở dài: “Vốn là tức giận, muốn nhân cơ hội này diệt thần hồn ngươi. Nhưng ngươi hóa ra là kẻ điên, trước thì miệng thúi bây giờ lại kiên cường, phần tâm tính này ta rất thưởng thức. Đi đi, khuyên một lần cuối đừng theo lão phu tiếp, có thể sẽ c·hết thật !”
Nói xong, Trương Cửu quay đầu rời đi, không một chút do dự.
Tự Miên lần đầu cảm giác được khó hiểu, cũng có một loại cảm giác muốn kết giao vô cùng. Rõ ràng hắn biết tên “Lữ quản gia” này là một thứ rác rưởi ghê tởm, nhưng làm sao tiếp xúc lại thấy rất khác biệt, hoàn toàn không như lời đồn đây ?
Tự Miên vội vàng đuổi theo: "C·hết tiệt, đợi ta !"
Tự Miên thật không biết, đây là Trương Cửu đang dùng [Oán Linh Bào] thiên sinh huyễn cảnh phối với [Vạn Linh Đăng] đưa đến dữ liệu tạo ra hoàn hảo huyễn thuật. Lữ quản gia thật sự, sớm đ·ã c·hết !
Trương Cửu vừa quay đầu, liền hỏi thầm hệ thống: “Tên này đối với ta có bao nhiêu điểm thù hận ?”
Chỉ cần hệ thống Thấu Thị đưa ra chỉ số thù hận dù chỉ là 1 điểm, chắc chắn Trương Cửu không do dự tìm mọi cách diệt sát, bởi hắn lục lọi ký ức của “Lữ quản gia” sớm đã thấy rõ lai lịch của tên này.
Tự Miên mặc dù là Đại Sư mới nổi nhưng rất uy quyền trong gia tộc mình, ngoài ra bởi vì là đệ tử của Đại Sư lâu năm Hình Miên cho nên càng có tiếng nói trong giới Luyện Dược. Một khi đắc tội Tự Miên, chắc chắn không có kết cục tốt !
Hắn tuy đang giả trang “Lữ quản gia” nhưng cũng muốn thân phận “Lữ quản gia” này thật yên bình cho đến khi bản thể thật 7 tuổi của hắn trưởng thành ở dạng thiếu niên.
Về phần kết giao, tuy là có ý hướng đến nhưng Trương Cửu thật sự ngại phiền phức. Kết giao với kẻ như vậy, tốt thì tốt nhưng nếu để hắn từ hữu thành thù sợ rằng khó lường !
. . .
_________________
Nhắn nhủ ngoài lề:
“Độc giả thân yêu, ta sẽ neft hệ thống lại, yên tâm nhé. Ta đã đọc bình luận của huynh @kirito 123 nhưng có một số thứ khó thay đổi, chỉ có thể hạn chế nó bởi truyện phải như vậy. Tuy bá nhưng không làm mất chất lượng, xin hãy tin ta !” Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!