Quyển 1 - Chương 2: Phật Lộ Cà Sa
Lão đạo đứng tại sân vườn của mình, một nơi cực kỳ ẩn khuất đến nỗi không ai nguyện tin tưởng một nơi như vậy lại có người sinh sống. Lão quanh năm một mình, sớm thành thói quen hoàn toàn không có chút cảm giác buồn tẻ, bởi vì làm bạn cùng lão còn có cây hoa cỏ lá cùng các sinh vật nhỏ bé do lão vun trồng.
Vài chi sinh vật bé nhỏ, sớm mở ra linh trí sơ khai, đem lão đạo xem là trưởng bối suốt một ngày lẻo đẻo theo lão, một đường liên miệng bàn tán đủ thứ chuyện trên đời.
“Gia gia, ngươi nhìn xem tiểu Liên ăn h·iếp ta a !”
“Gia gia, ngươi đừng nghe hắn, là hắn trêu chọc ta trước.”
“Ha ha, tiểu Trư c·hết tiệt ngươi lại thua ta rồi.”
“Thằn lằn ca ca ngươi cũng đừng ăn h·iếp tiểu Trư. Đến, ta với ngươi đọ tốc độ a !”
Tiểu Long: “Thằn lằn ca ca. . . ”
Đếm sơ sơ cũng mười mấy đầu tiểu quái tử, trong đó mấy cái mở miệng nói tiếng người chính là Yêu Thú. Yêu Thú thuộc về cấp thấp nhất trong Yêu tộc, so với hệ thống tu luyện của Nhân tộc thì chỉ xem như là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Lão đạo là Trúc Cơ kỳ, cao hơn Luyện Khí kỳ, nói cách khác cao nhất ở đây.
Lão đạo rất thương yêu tụi nó, một mực chăm sóc chúng từ lúc lọt lòng hoặc là cưu mang từ nơi sâu thẳm rừng già về đây. Cũng không để ý đến tự lúc nào chỗ này nhiều tiểu yêu như vậy, nếu để người Đạo Thiên Trang biết được sợ là sẽ thanh lý hết thảy.
Yêu vật, không được phép tồn tại trong thế giới này !
Trời đang đêm, minh nguyệt tại đỉnh cốc, nguyệt huy vươn xuống từng tia le lói, đem hạp cốc bên dưới trở thành một nơi cực kỳ nên thơ.
Ngay cả lão đạo cũng cảm thán: “Nghe nói vạn vật hấp thu nhật nguyệt tinh hoa sẽ phát triển tu vi, đáng tiếc ta thiên bẩm có hạn đời này vô pháp mong đợi. Còn đám tiểu yêu tử này, thế gian không dung Yêu, không có thuộc về Yêu tộc quy tắc càng không có khả năng phát triển. Thôi thì cùng ta bầu bạn trăm năm a !”
. . .
Không đợi lão nói xong, sự kiện kinh thiên kia đã diễn ra, rung động toàn giới Vô Thần.
Khi [Vạn Khí Xung Thiên] xảy ra, dù là tại nơi này cũng không thể né khỏi, một kẻ c·hết tâm như lão cũng không thể nào bình tĩnh tiếp được, rung động mà khó tả cảm xúc dấy lên trong lòng.
“Chín loại Vĩnh Hằng Quy Tắc !”
“Thế giới này sẽ đi về đâu a ! Vốn dĩ một giới này chỉ có Nho đạo quy tắc cùng Đạo giáo quy tắc cho nên vạn đạo khác mới không có cơ hội tranh phong, bây giờ lại xảy ra đại sự kiện như vậy, các loại quy tắc đều hiện thế, thật sự không dám tưởng tượng thiên hạ sẽ thành thế nào đây !”
Tuy nhiên thật chất lúc này lão rất mừng rỡ, bởi vì ánh mắt kia chứa đầy tình thương. Nói cách khác bởi vì quy tắc thế giới thay đổi mà đám tiểu yêu tử của lão sẽ có thể tu đạo pháp, chúng sẽ phát triển lớn mạnh không đến mức cùng đường kiệt quệ như lão.
Dù sao, năm nay lão cũng 89 tuổi đầu, gần đất xa trời !
Lão thở dài một tiếng, thế giới như thật thay đổi cũng không liên quan đến lão, lúi cúi khó khăn đi vào căn nhà gỗ phía trước, đem cái ghế độc mộc ra ngồi tĩnh dưỡng. Lão kêu đám tiểu yêu tử tới, dặn dò:
“Các ngươi sau này phải nương tựa vào nhau, hoặc chí ít không được làm hại lẫn nhau. Lão đầu tử ta sớm gần đất xa trời, không đủ sức chèo chống tiếp. Cũng không có gì dạy được các ngươi, quy tắc thế giới đã thay đổi, nay mai con đường tu chân sẽ mở ra còn phải tự trông cậy vào bản thân các ngươi a !”
“Bây giờ thời thế loạn lạc, ở đây có lẽ an toàn một chút. Lão đầu tử ta tin tưởng các ngươi sẽ phát triển tốt, đặc biệt Tiểu Long a, ngươi là lớn nhất phải bảo vệ đám còn lại. Toàn bộ cố gắng phấn đấu tu luyện để một mai lớn mạnh hãy rời đi hạp cốc này tìm tới nơi bản thân thuộc về a !”
Thở dài một hơi, lão nhỏ giọng: “Lão tử mệt rồi, các ngươi giải tán đi.”
Đám tiểu yêu tử không dám ồn ào, lúc này chúng không khác gì nhân loại, đem một mặt đau khổ đều hiển hiện ra. Bởi chúng biết, gia gia của mình sắp q·ua đ·ời, đây là di ngôn cuối cùng của lão.
Tiểu Long cúi đầu, kính cẩn: “Tiểu Long tử kính cẩn nghe lời gia gia, tạ ơn gia gia cưu mang ta từ nhỏ.”
Nó là một loại Xà đất, dù có huyết mạch của Yêu tộc nhưng cực kỳ mỏng manh, gọi hai chữ Tiểu Long là do lão đạo đặt, căn bản không phải Long tộc trong truyền thuyết.
Đám tiểu yêu tử kia không ai không chua xót, sau đó Tiểu Long đem bọn chúng đều kéo đi, để lại nơi yên tĩnh cho lão đạo tựa nghỉ.
Lão đã mệt lắm rồi, ánh mắt khép hờ nhìn lên khung trời của hạp cốc, ngắm lấy cái kia tròn xoe ngời ngợi vĩnh hằng minh nguyệt. Lão bỗng cười nhẹ: “Thật đẹp, giống như Bán Yêu Nương Nương a !”
Lão chợt nhớ về năm xưa, một thiếu niên khố rách áo ôm quỳ trước tượng thạch điêu của Cửu Vĩ Nhân Hồ Vương. Nhớ lại năm xưa hơn nữa, một đứa bé lê lết hành khất bị người chà đạp, nhớ lại cảnh phụ mẫu bị oan uổng mà c·hết.
Chợt, nước mắt lăn dài trên gò má lão: “Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu vô năng không thể báo thù. Nếu có kiếp sau, ta muốn báo đáp ơn sinh thành của hai người thật tốt, hài nhi bất hiếu !”
Lão dần dần nhắm mắt, tuổi tác đẩy lão đến bờ vực của sinh tử. Lão thấy kiệt quệ, cổ họng khô khốc thở cũng không ra hơi, nhưng có lẽ đây mới là giải thoát cho cuộc đời đầy đau khổ của lão.
Cuối cùng, lão khẽ mỉm cười, rời xa nhân thế !
Đám tiểu yêu tử đứng xa xa nhìn qua, đều là cúi đầu sát đất, ngay cả chưa mở linh trí cũng không hiểu cảm động lay mà làm theo. Hình ảnh lão đạo già nua cứ khắc cốt ghi tâm trong lòng bọn chúng, mãi mãi không bao giờ quên.
. . .
Màn đêm vốn dĩ tĩnh lặng, chỉ là bị tô điểm một chút bởi sinh hoạt của chúng sinh. Khi mà biết rằng mình sẽ già yếu mà mất, lão cũng sớm làm chuẩn bị tinh thần.
Bạn đang đọc bộ truyện Đạo Và Ma tại truyen35.shop
Nhắm mắt lại, thế gian lại trở về nguyên sơ, không còn gì nữa cả, hóa ra hắc ám mới là tồn tại duy nhất còn sót lại.
Chỉ là vì sao lão còn cảm giác được, thấy được mình đứng tại một ngã rẻ hai đường. Bên phải là phụ mẫu mỉm cười chờ lão tới, bên trái lại là giảng đường nơi lão đạo từng dạy dỗ.
Hiếu kỳ, lão không khỏi nhìn một vòng, quan sát thân thể này. Hóa ra đây là linh hồn lão, lão sớm đã mất ban nảy, có lẽ đây là một loại hồi ức đi ?
Bỗng thanh âm của tên thư sinh yếu ớt rụt rè vang lên hỏi:
“Cổ sử miêu tả thì lịch sử thật sự là như vậy sao ? Lão giáo ngài không phải cũng nghi ngờ nó ?”
Đứng trên giảng đường, không phải bản thân lão đạo thì là ai, chỉ là lúc này không phải chính lão nói. Lão đ·ã c·hết, linh hồn lão đang dòm về quá khứ mà thôi.
“Lão đạo ở quá khứ” cười khổ: “Nghi ngờ thì cũng chỉ là nghi ngờ, chỉ có đầy đủ thực lực mới có thể tìm kiếm rõ bản chất của nó. Lão tử ta, các trò, hay bất kỳ ai ở thời đại này đều không có khả năng làm được. Nếu không cổ sử đã sớm được nhìn nhận, cần chúng ta thắc mắc như vậy ?”
Linh hồn lão đạo lúc này mới kinh ngạc, đúng vậy, đây mới là lời lão muốn giảng nhất. Đây có thật là quá khứ của lão từng giảng, lão nhớ được chưa từng giảng qua như vậy !
Nhưng hơn ai hết, lão nghiên cứu rất kỹ về cổ sử, lão căn bản không tin là thật, lão muốn nói về bản chất thế giới này chỉ là lão phải luôn dè dặt bởi vì có những thứ không phải muốn làm liền làm.
Tu vi thấp, không có tiếng nói như lão, làm cái gì được chứ !
Chợt, không gian như bị kéo giãn, quang cảnh theo đó vặn vẹo điên cuồng. Tỉnh hồn lại lão đạo đã thấy mình bị kéo về phía lối bên trái, đang đứng tại vị trí của “lão đạo ở quá khứ”.
Nói cách khác, linh hồn lão đạo và hắn trên bục giảng đường đang dung nhập làm một.
Thư sinh yếu ớt rụt rè kia ánh mắt chợt nhu hòa, mỉm cười nhìn lão: “Xem ra lão tử ngài rất muốn ngắm nhìn thế gian nhân tình a, có thể sẽ rất đau khổ. Sự thật đều là tàn khốc, có những thứ không nên biết thì càng tốt !”
Lão đạo thở dài: “Ta tin tưởng thế gian là một nơi thế nào còn phải tùy vào cảm giác của chúng ta. Tâm ác nhìn thế gian đều ác, tâm thiện hướng thế gian là thiện. Mà căn bản cũng không có cái gì thiện ác, chính nghĩa hay tà ma đều là vô nghĩa, quan trọng là cách ta sống, cách ta làm có trái với lương tâm sao ?”
“Ngươi là ác bá, quái vật nhưng ai biết được quá khứ ngươi có một sự đau khổ tuyệt độ. Ngươi là hiền nhân, trí giả nhưng ai hiểu được ngươi có lẽ từng làm điều cắn rứt mới như vậy. Lão tử không quy chụp ai cả, cũng không ép hướng suy nghĩ, chỉ là muốn nói mỗi người mỗi cảnh, tốt nhất đừng nên gây nghiệp báo mà hãy hướng thế giới đến một sự chân hoàn mỹ, để vạn đời thái bình.”
Thư sinh ốm yếu cảm thán: “Một thế ta bà trầm luân lại để ngươi triệt ngộ như vậy, ta thấy hổ thẹn trong lòng. Lời ngươi nói, điều ngươi nghĩ hoàn toàn để bần tăng thụ giáo. Ta ngươi xem như có một đoạn nhân duyên, thời thế thay đổi ta cũng phải niết bàn, tặng ngươi một kiếp này ngắm nhìn thế gian !”
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ trời đất trước mắt lão đạo đều hóa kim quang cảnh tượng, tiếng phạn âm tụng kinh văng vẳng bên tai. Sự thần thánh để lão đạo muốn quỳ xuống bái lạy, chỉ thấy thân ảnh thư sinh dần dần tan biến khỏi thế gian, hòa vào hàng vạn ảnh Phật trên trời, cuối cùng trở thành một đầu Phật Đà vĩ đại nhất.
Đợi đầy trời Phật ảnh biến mất, tất cả đều tụ thành một đạo kim quang, một viên kim đan từ từ hạ xuống trước mặt lão.
Tại lúc lão còn chưa kịp phản ứng, nó đã chui vào mi tâm của lão, biến mất vô tung.
“Xá Lợi Kim Đan !” Lão đạo lúc này mới kinh hãi phản ứng.
Theo xá lợi biến mất, quang cảnh cũng theo đó trở về hắc ám. Lão đạo mất đi ý thức lần nữa rơi vào ngủ say, rơi vào không biết chi cảnh.
. . .
Phật đạo, là một trong chư thiên vạn đạo pháp, lớn mạnh nhất một đạo. Tương truyền Phật đạo cường đại đến mức so với các loại pháp khác đều có áp chế rất lớn, bởi vì Phật đạo là một trong Vĩnh Hằng Đại Đạo còn thuộc về nhóm đầu kia.
Thế gian vì [Vạn Khí Xung Thiên] đạo tắc đâu chỉ còn Nho và Đạo song bá, mà vạn đạo cùng hiện thân. Không lâu về sau, Vô Thần Giới mới đưa ra các nhóm đạo pháp, phân chia thành ba loại chính:
Thế gian có hơn 10000 đầu chư thiên vạn đạo, trong đó 9 loại Vĩnh Hằng Đại Đạo là cơ sở cho vạn vật sinh ra, 100 đầu Đại Đạo là phát triển từ chúng sinh, số Tiểu Đạo còn lại là chư thiên vạn đạo vô vàn chi pháp nhiều đến mức đếm không xuể.
Phật Đạo thuộc về nhóm lớn nhất trong 10000 đầu chi đạo, thuộc về 100 đầu Đại Đạo đứng đầu nhất loại kia bởi sự thịnh vượng của Phật tử.
Tương truyền, Vô Thần Giới từ xa xưa về trước từng xuất hiện Phật đạo tại thế gian, xưa tới mức Yêu tộc còn chưa đủ gây chú ý. Phật đạo sinh ra vô vàn thiên kiêu chi tử, Phật Tông, Phật Đà, Phật Môn . . . đủ loại Phật pháp phổ tế thế gian.
Thậm chí còn nói Phật Tông đứng đầu một vị A La Hán sớm siêu trần thoát tục, đạt đến cảnh giới không tưởng phi thăng thành Chân Phật, đi vào thượng giới.
Nhưng có một điều chúng sinh tin tưởng, mỗi một vị Phật tử, Phật Đà đều mong muốn trước khi mất sẽ để lại Xá Lợi cho trần đời. Đây là tu luyện khổ ải, là đức hạnh của họ muốn đem phước báu cho thế gian chiêm ngưỡng.
Nhưng chỉ có cấp bậc A La Hán trở lên mới có thể tạo ra Xá Lợi, đây là cổ sử có ghi chép, lão đạo làm sao không biết rõ điều này khi mà hắn nghiên cứu sâu như vậy !
Nhưng vấn đề ở chỗ, lão chưa từng thấy qua “Xá Lợi Kim Đan” đây là so với A La Hàn còn cường đại hơn Phật Giả tạo ra ?
. . .
_____________________
Ngoài lề, tác giả nhắn nhủ:
“Mỗi thế giới truyện đều có sự hư cấu riêng, mình không có ý tứ động chạm Phật đạo, mong là nếu bạn am hiểu sâu hơn mình thì cũng đừng vội đánh giá truyện khi mình miêu tả khác biệt.
Nhắc lại, đây chỉ là hư cấu của bộ truyện.
Chương tiếp theo, chương 3: 411 Năm Sau”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!